Tiết Diệu Dẫn chớp chớp hai mắt lấp lánh, tựa như là nghe hiểu được câu nói của anh, chậm chạp nhảy xuống chiếc ghế cao nho nhỏ này.
Thẩm Đạc vội vàng đỡ lấy thân thể đương lay động của cô, nghe tiếng bịch mà sợ hãi đôi giày cao gót của cô sẽ đâm thủng sàn nhà mất.
Sau khi Tiết Diệu Dẫn đứng vững, tựa như một con chim công nhỏ kiêu ngạo, ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn Thẩm Đạc với ánh mắt ‘xem em giỏi chưa’, rồi nhu thuận dựa vào người anh.
Thẩm Đạc không khỏi mỉm cười, ôm cô rời khỏi quán rượu. Anh vốn định gọi xe, nhưng Tiết Diệu Dẫn nhìn bầu trời đêm buông hàng mưa bụi mỏng manh đổ ập xuống gương mặt, lạnh tanh và thoải mái, bèn giơ tay ra gọi một chiếc xe kéo.
Thẩm Đạc thấy thế cũng chỉ đành ngồi lên với cô, nói nơi về.
Tiết Diệu Dẫn biết mình say, trong đầu hẵng còn tỉnh táo nhưng hành động và tay chân không theo kịp đầu óc, mỗi lần ý tưởng nảy sinh sẽ không kịp châm chước, mà tay chân đã mau lẹ hành động rồi.
Thẩm Đạc được thời liền kéo cô vào lòng, phòng cho cô ngã xuống xe kéo.
Xe kéo vừa ngừng lại, Tiết Diệu Dẫn lần thứ hai nhảy xuống khỏi chỗ ngồi, hưng phấn chạy về hướng cửa lớn. Thẩm Đạc lấy ví ra đưa một tờ tiền mặt cho phu xe, không nói thêm gì nữa mà vội chạy đuổi theo, giữ chặt lấy cánh tay của cô.
Sự thật chứng minh, người phụ nữ nào khi say cũng giống hệt con ma men.
Thẩm Đạc dỗ dành nửa ngày vẫn chẳng thể dỗ được cô nàng vào trong cửa, dứt khoát ôm eo cô khiêng lên trên đầu vai, đi thẳng vào phòng ngủ.
Đầu óc Tiết Diệu Dẫn còn chút tỉnh táo, bận suy nghĩ quả nhiên rượu chả phải thứ tốt lành gì, uống nhiều là phiền người, nhưng thân thể lại như một chú cá mất khống chế, nằm phịch xuống giường,
Thẩm Đạc thay cô cởi giày, đến lúc đứng thẳng người dậy đã đổ không ít mồ hôi.
“Tôi gọi người giúp em thay đồ, chờ em tỉnh táo hơn rồi rửa mặt.”
Thẩm Đạc xoa xoa gương mặt có chút nóng bỏng của cô, định bụng rụt tay về đi ra ngoài, lại bị cô kéo chặt về.
Tiết Diệu Dẫn kề sát mặt vào đôi tay lành lạnh của anh, mí mắt nâng lên, long lanh lầm bầm: “Anh không giúp em đổi được sao, gọi người khác làm gì….”
Trong đầu Tiết Diệu Dẫn có hai con nhóc, một nhóc thì cảnh cáo nam nữ thụ thụ bất thân, một nhóc lại hò hét ủng hộ thay mỗi bộ đồ thì có phải chuyện to lớn gì đâu, hai người đã đính hôn rồi đấy thây!
Tiết Diệu Dẫn không biết nên thiên về nhóc nào, mà miệng đã hành động trước.
Thẩm Đạc biết cô đã say nên không lo được chuyện gì, xoa nhẹ đẩy khẽ mặt cô, nói: “Rót cho em tách trà đã nhé.”
Tiết Diệu Dẫn nheo mắt nhìn anh, “Mọi người đều nói rượu vào mới phun lời thật lòng, em say thật đó!”
Tiết Diệu Dẫn còn nâng tông giọng lên, tựa như muốn nói cho Thẩm Đạc biết những lời cô nói là lời ‘thật lòng’.
Cũng chính vì cô đã say nên Thẩm Đạc mới không tin ‘lời thật lòng’ của cô, chỉ là vẫn nương theo ý cô, dỗ dành đôi câu.
Tiết Diệu Dẫn cầm lấy tay anh đang đặt trên trán mình, dời nó xuống nơi cổ áo, “Anh xem, em không gạt anh đâu.”
Dưới cổ áo là lớp da thịt trần trụi đủ khiến lòng bàn tay Thẩm Đạc khoan khoái, rõ là có hơi hơi lành lạnh, nhưng cảm xúc lại tựa như một ngọn lửa dần dần bùng cháy.
Thẩm Đạc thu tay về cuộn thành quyền, giọng nói dần khàn đi: “Ngoan chút nào, em say thật rồi.”
Tiết Diệu Dẫn trở mình khinh thường, thầm nghĩ đấy không phải là lời vô nghĩa à, tự cô cũng biết mình say đấy nhé, người đàn ông này sao mà lề mà lề mề thế chứ.
Tiết Diệu Dẫn không kiên nhẫn suy nghĩ quá nhiều với anh, bèn túm lấy cổ áo của anh kéo mạnh về phía mình.
Thẩm Đạc nào có phòng bị, bị cô kéo xuống mém chút nữa đã đổ ập lên người cô, may mà anh phản ứng nhanh nâng chân lên chống trên giường, nửa quỳ nửa phủ lên người cô.
Truyện được đăng tải duy nhất tại Sime Ngôn Tình: https://simengontinh.com/san-tinh/chuong-27
Tiết Diệu Dẫn nhìn tư thế ‘cưỡng gian’ này, ngặt nỗi thân thể mình quá mềm mại và yếu đuối, ưỡn mấy cái cũng chẳng thể áp chế được Thẩm Đạc, chỉ đành nằm dưới mà thở hổn hển.
Thẩm Đạc nhìn thấy mà cười thầm, ôm cô lật mình lại chủ động để cho bản thân nằm dưới, thỏa mãn chút tâm tư nhỏ bé của cô.
Tiết Diệu Dẫn dính lên ngực anh thở dốc mấy hơi, mới phấn chấn tinh thần víu vào nút áo anh.
Cổ áo vừa mở đã để lộ màu da ngăm và cơ bắp rắn chắc, Tiết Diệu Dẫn lưu luyến không buông, sờ soạng cơ bụng tám múi kia vài cái vẫn còn chê ít.
Sắc mặt Thẩm Đạc không đổi nhưng thân thể lại không nhịn được run lên mấy hồi, vội vã bắt lấy đôi tay tác loạn của cô, nheo mắt lại, “Đừng có quậy.”
Tiết Diệu Dẫn thế mà còn bị lời anh nói kích thích, như một ‘con hổ đói bụng’ nhào tới gặm cắn đôi môi anh.
Do dự và khước từ giằng co chỉ trong ba bốn giây, sự dây dưa không rời tựa như đã chẳng thể phân biệt ra được là ai trêu chọc ai trước.
Thẩm Đạc cảm nhận được chiếc lưỡi nghịch ngợm tham lam lẻn vào miệng anh, vội đảo khách thành chủ mút vào, dùng đầu lưỡi của mình lật ngược tình thế không ngừng chiếm cứ.
Tiết Diệu Dẫn nhanh chóng rơi vào thế dưới, muốn mở miệng đặng mà hít khí vào, nghênh đón cô lại là một hồi tấn công dũng mãnh của Thẩm Đạc.
Thẩm Đạc lật người áp cô xuống dưới, quay về với vị thế của một người chủ động, liều mạng mút mạnh cánh môi đo đỏ đầy đặn của cô, hút hết hương thơm mà cô có được.
Bàn tay túm áo anh của Tiết Diệu Dẫn dần mất sức, chiếc mũi ngọc ngà vội vã hít thở, ưm một tiếng. Bàn tay cực nóng hổi của anh ve vuốt nơi vòng eo mấy bận, khiến cô không quen lắm co rúm người về.
Tiết Diệu Dẫn bắt đầu đánh trống muốn lùi quân, nhưng lại không dám bảo Thẩm Đạc ngừng lại, chỉ là dừng hết mọi động tác chủ động của mình lại, thẹn thùng cuộn người lên.
Thẩm Đạc dừng bên những nút thắt của chiếc sườn xám thật lâu, tựa như không tìm ra được chỗ nào để mà xâm lấn, đành dời về bên mạn đùi bóng loáng của Tiết Diệu Dẫn.
Phần xẻ tà của sườn xám đủ che lại nơi quan trọng nhất, bàn tay anh dời về hướng không thể nhìn thấy được ấy, khiến cho hô hấp của Tiết Diệu Dẫn càng thêm dồn dập, khó nhịn đè khuỷu tay anh lại.
Tiết Diệu Dẫn không thể tưởng tượng nổi Thẩm Thiếu soái ngày thường nhìn thì hờ hững lạnh nhạt, đến lúc động tình lại nóng bỏng đến thế, không khỏi choáng ngợp.
Mồ hôi bốc lên khỏi da thịt, quần áo ẩm ướt dính chặt trên người.
Tiết Diệu Dẫn thật muốn tự tay lột sạch thân mình bị bó bởi lớp quần áo khó chịu này, nhưng vẫn xấu hổ khi tự mình ra tay. Thẩm Đạc cứ như đi sâu vào lòng cô, tuần tra một lượt từ trên xuống đã phát hiện ra mánh lời của sườn xám, bóp nút rồi ấn xuống, từng chiếc nút được bung ra, cổ áo buông lơi, để lộ ra nét phong tình hơn gấp trăm lần tận sâu bên trong.
Thẩm Đạc nhìn viền ren đen bao bọc lấy hai luồng trắng nõn, bàn tay đặt bên mạn sườn xám không khỏi siết chặt, mang theo tiếng than nhẹ của Tiết Diệu Dẫn.
Cảnh xuân lộng lẫy và quyến rũ đến nhường này, trực giác mách bảo với Thẩm Đạc rằng chỉ cần thêm bước nữa sẽ không thể vãn hồi được, giữa hai hàng chân mày đều lồ lộ nên thần sắc nhẫn nhịn.
Ngay khoảnh khắc Tiết Diệu Dẫn nghĩ rằng Thẩm Đạc sẽ tiến thêm bước nữa, chợt thấy anh bỗng dưng đứng bật dậy, kéo tấm chăn bên cạnh lên che đi nửa thân trên trần trụi của cô, nóng vội tông cửa xông ra ngoài.
Hết thảy những chuyện này chỉ diễn ra trong giây lát, mái tóc Tiết Diệu Dẫn tán loạn, đầu vai trần trắng nõn nà, và vẻ mặt như đã phình to thật to vì dại ra.
Đến mức này rồi mà còn nhịn?!