Loading...

Sếp Ơi, Em Gõ Nhầm Thôi!
#1. Chương 1

Sếp Ơi, Em Gõ Nhầm Thôi!

#1. Chương 1


Báo lỗi

Tan ca muộn, trước khi đi ngủ tôi tiện tay lướt qua thông báo ghim trên group công ty:

“Mọi nhân viên vui lòng gửi số điện thoại người nhà theo format: Tên + Số di động trước 12 giờ đêm nay.

Ngái ngủ, tôi gõ bừa một tin nhắn: Trần Ngôn Khải 136****111

Rồi… tắt máy đi ngủ ngon lành.

Sáng hôm sau mở điện thoại, tôi suýt nữa bị tin nhắn dồn dập làm nổ tung màn hình.

Khủng khiếp nhất là tin nhắn từ WeChat ghim trên đầu – “Sếp Trần Đại Boss”:

“Mạnh Tưởng, nghe nói cô khai báo tôi là người nhà trong group công ty?”

1

Tôi run lẩy bẩy lật lại group.

Quả nhiên, sau khi tôi gửi dòng tin nhắn ấy, cả group im phăng phắc như chết lặng. Từ tối qua tới giờ không một ai dám hó hé.

Nhưng hộp thư riêng thì lại như bão quét:

“Chuyện gì đây? Ẩn giấu thân phận bà chủ à?”

”Tiểu Mạnh, bao giờ lên chức thế? Hình như sếp Trần có bạn gái rồi mà?”

”Trời ơi, có phải phim truyền hình không?”

Tôi lăn qua lăn lại trên giường, chỉ muốn đập đầu vào tường.

Thật sự tối qua quá mệt, đầu óc mơ màng, chẳng nghĩ ngợi gì đã gõ số điện thoại quen thuộc nhất.

Mà quen nhất thì còn ai ngoài… sếp tôi, người tôi làm thư ký suốt ba năm nay – Trần Ngôn Khải.

Tôi vội vàng gõ một dòng giải thích, gửi cho Boss:

“Sếp Trần, hoàn toàn là hiểu lầm, tôi sẽ đi làm rõ ngay.”

Rồi nhắn vào group:

“Xin lỗi mọi người, tối qua không đeo kính nên nhìn nhầm thông báo, điền sai thông tin.”

Group vẫn im như tờ.

Nhưng hộp thư riêng lại nổ tung thêm một lần nữa:

“Ối giời, chắc bị sếp gọi lên phòng làm việc rồi kìa.”

“Đừng chối nữa, tôi luôn thấy hai người không bình thường.”

Ngay sau đó, Boss lại gửi tin:

“Lên văn phòng NGAY.”

2

Tôi run như cầy sấy đi vào công ty.

Ba năm làm thư ký cho Trần Ngôn Khải, chưa từng phạm lỗi, mà nếu lần này coi là lỗi… thì đúng là chết oan thật sự.

Đồng nghiệp nhìn tôi với ánh mắt đầy ẩn ý, rõ ràng muốn tôi giải thích, nhưng lại làm bộ dạng “chúng tôi hiểu cả rồi, khỏi cần nói thêm.”

Haizzz, tôi thật sự chỉ là mắt kém thôi mà…

Tôi đi thẳng tới văn phòng tổng tài.

Trong phòng, Trần Ngôn Khải đang đeo kính gọng vàng, vừa xem laptop vừa xoay khối rubik trong tay.

Khuôn mặt anh ta quả thật là chuẩn mẫu “bá đạo tổng tài” trong tiểu thuyết: đẹp trai, sắc lạnh, hoàn hảo tới mức khiến người khác vừa si mê vừa e ngại.

Tôi hít sâu, quyết định giả vờ như không có chuyện gì, mở miệng:

“Trần Tổng, hôm nay lịch trình có thay đổi gì không ạ?”

Ngón tay anh ta gõ nhẹ xuống mặt bàn, ra hiệu tôi ngồi xuống.

Giọng trầm thấp cất lên:

”Mạnh Tưởng, từ khi nào cô bắt đầu ảo tưởng tôi là người thân của cô vậy?”

Tôi suýt ngã ngửa khỏi ghế, mặt đỏ bừng, vội vã giải thích:

”Trần Tổng, thật sự là hiểu lầm! Tối qua tăng ca quá muộn, tôi mệt quá nên gõ nhầm, hoàn toàn không cố ý.”

Anh ta nheo mắt:

”Ý cô là… trách tôi bắt cô tăng ca?”

Tôi hoảng hốt xua tay:

”Không không không, là do tôi năng lực chưa đủ, không hoàn thành công việc trong giờ, nên mới tự nguyện tăng ca.”

Tư thế nịnh bợ của tôi đã đạt max level. Dù thế nào tôi cũng không muốn mất cái công việc lương cao này.

Nhưng anh ta lại nhếch môi lạnh lùng:

”Cô nói mình năng lực kém, vậy ba năm nay tôi vẫn dùng cô. Chẳng lẽ cô đang nghi ngờ khả năng dùng người của tôi?”

Tôi: …

Đệt, hôm nay Boss rõ ràng là cố tình gây khó dễ cho tôi!

3

Tôi nào dám nghi ngờ khả năng dùng người của sếp chứ? Làm vậy chẳng khác nào phủ nhận năng lực xuất sắc của chính thư ký tổng tài này.

Một thư ký chuyên nghiệp thì “sếp nói gì, mình gật cái đó”.

Tôi nghiêm túc đáp:

”Trần Tổng, xin lỗi ngài, tôi không nên ảo tưởng ngài là người thân của mình. Mong ngài bỏ qua lời lỡ miệng, nếu làm ảnh hưởng đến hình tượng của ngài, tôi thành thật nhận lỗi.”

Có sai phải sửa, bị mắng thì đứng nghiêm.

Chiêu này ba năm qua tôi hiếm khi phải dùng, nhưng lần nào dùng cũng hiệu quả.

Quả nhiên, Trần Ngôn Khải khẽ ho một tiếng:

”Thôi được, báo cáo công việc đi.”

Trong lòng tôi thầm thở phào, ngay cả giọng báo cáo công việc cũng nhẹ nhàng, vui vẻ hẳn lên.

Nghe anh ta bảo hủy bữa tiệc thương vụ vào thứ bảy, tôi càng sung sướng hơn. Vậy là tôi có thể đúng giờ tham gia chuyến team building của công ty rồi!

Đợt này team building cho phép mang theo “người nhà”. Một cô gái độc thân như tôi, tại sao nhất định phải đăng ký tham gia? Dĩ nhiên là vì… đàn ông rồi!

4

Đến thứ bảy, tôi còn dậy sớm hơn cả ngày đi làm, hí hửng chải chuốt cho thật xinh đẹp.
Truyện được đăng tải duy nhất tại Sime Ngôn Tình: https://simengontinh.com/sep-oi-em-go-nham-thoi/chuong-1

Thế mà vừa nhìn thấy Trần Ngôn Khải ngồi ngay bên cạnh mình, bao nhiêu hứng khởi tan biến sạch.

“Trần Tổng… sao ngài cũng tới đây ạ?”

Anh ta bình thản đáp:

“Không phải chính cô thay tôi đăng ký chuyến team building này à? Với tư cách là một thành viên của công ty, tôi tất nhiên phải tích cực tham gia hoạt động tập thể.”

Tôi cạn lời. Vậy là xong, chuyến này coi như “toang” rồi.

Nhưng đã trót thì phải lỡ, tôi cố gắng nặn ra nụ cười nịnh nọt:

”Trần Tổng đúng là lãnh đạo biết quan tâm cấp dưới, hòa mình cùng tập thể.”

Trong lòng thì gào khóc: Anh có vui thì vui một mình đi, đừng phá chuyện của tôi chứ!

Ánh mắt Trần Ngôn Khải lặng lẽ dừng trên mặt tôi. Bị anh ta nhìn chăm chú, tôi thấy hơi mất tự nhiên. Đúng là hôm nay tôi có chăm chút hơn mọi khi một chút, nhưng đâu đáng để anh ta nhìn mãi thế chứ?

“Mạnh Tưởng.”

“Dạ?”

“Son dính lên răng rồi.”

… Lúc này tôi chỉ muốn nhảy xuống xe, còn kịp không trời???

5

Tôi giả vờ ngủ một mạch đến tận khách sạn tổ chức team building. Nhân viên phòng hành chính lúng túng đi tới, bảo rằng không biết Trần Ngôn Khải cũng đến nên chưa chuẩn bị phòng cho anh ấy.

Tốt quá rồi, vị đại Phật này mau mau quay về đi, kiểu người như anh ta mà không phải phòng tổng thống thì nhất quyết không ngủ đâu.

Trần Ngôn Khải nói không sao, anh chỉ ở lại một lát rồi đi.

Trái tim bé bỏng của tôi lên xuống như tàu lượn siêu tốc. Nhân viên hành chính cũng thở phào nhẹ nhõm, gọi mọi người tập hợp.

Lần này gọi là team building, nhưng thực chất chỉ là ăn buffet, ngâm suối nước nóng, chơi vài trò và tham gia mấy hoạt động giải trí cho có lệ thôi.

Giải tán rồi, Trần Ngôn Khải thấy tôi cứ đứng ngó nghiêng không đi, liền hỏi sao còn chưa về phòng cất hành lý.

Nhìn dáng vẻ đó... chẳng lẽ anh ta định đi cùng tôi về phòng? Thế thì lại càng khó giải thích.

Tôi vội xua tay:

“Hay là tôi đưa Trần Tổng ra sảnh trước nhé.”

Trần Ngôn Khải không đáp, chỉ sải chân một bước đã bỏ tôi lại cả một đoạn. Tôi hoảng hốt đuổi theo.

Đúng lúc này, có tiếng gọi quen thuộc vang lên sau lưng:

“Mạnh Tưởng?”

6

Tôi và Trần Ngôn Khải cùng lúc quay đầu. Người gọi tôi xác nhận đúng là tôi rồi nhanh chóng bước lại gần.

Nhìn anh ấy mỉm cười đi về phía tôi, cảm giác như mình quay lại thời đại học.

Lý do tôi đăng ký tham gia chuyến team building này... chính là hy vọng tình cờ gặp được anh ấy. Trời giúp tôi rồi!

“Anh Lương, lâu quá không gặp.”

Lương Dịch là đàn anh lớn hơn tôi hai khóa, cũng là người tôi từng thầm thích nhưng chưa bao giờ dám thổ lộ.

Anh Lương dừng lại bên cạnh tôi, lịch sự gật đầu chào Trần Ngôn Khải bên cạnh:

“Chào Trần Tổng, ngài cũng tham gia à.”

Trần Ngôn Khải gật nhẹ đầu, ánh mắt dừng lại giữa tôi và Lương Dịch:

“Đàn anh – đàn em à?”

Hỏi thì cứ hỏi, mắc gì phải dùng ánh mắt và giọng điệu như thể đang nhìn đôi... chó mèo?

Tôi vội giải thích: “Anh Lương hơn tôi hai khóa.”

Trần Ngôn Khải lại gật đầu, bảo tôi ở lại trò chuyện với anh Lương rồi một mình rời đi về phía sảnh.

Vị đại Phật ấy cuối cùng cũng khuất khỏi tầm mắt tôi, đỡ khiến đàn anh hiểu lầm.

Ai ngờ ngay giây tiếp theo, anh Lương hỏi:

“Quan hệ giữa em và Trần Tổng... không bình thường à?”

7

Tôi phủ nhận ba lần liên tiếp: Không có! Làm gì có! Anh đừng nói linh tinh!

Anh Lương bảo vừa rồi ánh mắt Trần Ngôn Khải nhìn anh không được thân thiện lắm.

Tôi vội vàng giải thích giúp Trần Ngôn Khải:

“Trần Tổng nhà em lúc nào cũng mặt lạnh như vậy đó.”

Anh Lương chỉ mỉm cười mà không nói gì thêm, chúng tôi vừa đi vừa nói chuyện.

Hóa ra anh ấy đã chia tay bạn gái từ hồi đại học, bây giờ vẫn độc thân.

Anh độc thân, tôi độc thân, chẳng phải... hehe...

Đúng lúc đang mơ mộng, điện thoại WeChat vang lên. Tôi mở ra xem, suýt nữa thì ném bay cái điện thoại.

Tin nhắn là từ Trần Ngôn Khải.

Là ảnh chụp lén tôi và anh Lương đi cạnh nhau, trong ảnh tôi đang ngẩng mặt cười rạng rỡ nhìn anh Lương, anh ấy còn đang dùng tay diễn giải gì đó với tôi.

Tin nhắn thứ hai ngay sau đó:

“Đừng cười nữa, nhìn thấy cả amidan rồi đấy.”

8

Tôi gõ lách cách lên màn hình, trả về ba chữ:

Cảm ơn ngài.

Rồi lập tức bật chế độ im lặng cho điện thoại. Giá như Trần Ngôn Khải cũng có nút tắt tiếng...

Chuyện nhỏ không quan trọng. Tôi tiếp tục vừa đi vừa trò chuyện cùng anh Lương.

Bạn vừa đọc xong chương 1 của Sếp Ơi, Em Gõ Nhầm Thôi! – một bộ truyện thể loại Ngôn tình đang nằm trong top tìm kiếm tại Sime Ngôn Tình. Tình tiết ngày càng cuốn hút, hứa hẹn những diễn biến bất ngờ phía trước. Hãy theo dõi Fanpage để cập nhật chương mới sớm nhất, và nếu bạn đang tìm cảm hứng đọc tiếp, nhiều truyện cùng thể loại đang sẵn sàng chờ bạn khám phá!

Sime Ngôn Tình

Sime Ngôn Tình

Sime Ngôn Tình là nơi tụi mình chia sẻ những bộ ngôn tình siêu sủng, siêu ngọt khiến tim tan chảy! Theo dõi liền kẻo lỡ truyện hot nha~ Nhớ vote 5 sao ủng hộ tụi mình với nhaa 💕

Bình luận

Sắp xếp theo