Loading...
Mùa đông cuối cùng của Tống Gia trôi chậm, nhưng không còn lạnh lùng như những ngày đầu. Sương mù vẫn phủ trên mái ngói, trên bờ tre và những luống rau, nhưng ánh sáng ban mai đã đủ để làm lấp lánh từng giọt sương trên cỏ. Buổi sáng trong làng bắt đầu sớm, khi người ta còn chưa kịp nghe tiếng gà gáy, và Miêu Miêu đã đứng ngoài sân, quàng khăn, tay cầm bình tưới, mắt dõi theo từng mầm rau mới nhú.
Những luống rau gieo thử trước đó bắt đầu bén rễ, xanh mướt. Miêu Miêu cúi xuống, nhẹ nhàng kiểm tra lớp đất phủ, sắp xếp lại rơm rạ để giữ ấm cho những mầm non nhỏ. Cô cảm thấy một niềm vui khó tả, vừa là niềm vui của người nông dân khi thấy kết quả lao động, vừa là niềm tự hào của một người trẻ đang gánh vác trách nhiệm.
Bà nội đi ra từ bếp, tay cầm khay cháo nóng, mùi gừng lan tỏa khắp sân. Bà nhìn Miêu Miêu, đôi mắt long lanh:
— Con gái à , mùa đông này khổ, nhưng con vẫn chăm từng cây từng cọng. Bà không phải lo gì nữa.
Miêu Miêu mỉm cười , cúi đầu nhận khay:
— Bà cứ yên tâm, cháu đã quen rồi . Chỉ mong những hạt rau này đủ mạnh để đón xuân.
Sau bữa sáng, Miêu Miêu cùng ba người phụ nữ trong xóm ra đồng. Họ mặc áo ấm, đeo găng tay, đầu đội nón, tay bón phân, tay đặt từng hạt giống cẩn thận vào luống. Gió lạnh thổi vào mặt, bụi mịn bám lên má, nhưng họ làm việc chăm chỉ, chăm sóc từng hạt giống như chăm sóc những hy vọng nhỏ bé.
Bà Lưu, người nông dân thâm niên nhất xóm, hỏi:
— Miêu Miêu à , lần này chắc chắn được chứ? Năm ngoái vụ đông thất bại, giờ bà lo quá.
Miêu Miêu nhìn luống rau trước mặt, giọng chắc:
— Không sao đâu , chúng ta đã gieo hạt tốt hơn, luân canh hợp lý, đồng thời phủ rơm rạ giữ ấm. Chúng ta theo dõi từng mầm, từng lá. Nào, cứ kiên nhẫn, nó sẽ lớn lên.
Người phụ nữ gật đầu, ánh mắt tràn đầy niềm tin. Miêu Miêu biết , sự tin tưởng ấy không chỉ dành cho cô, mà còn dành cho chính bản thân họ, cho cộng đồng. Trong lòng cô, những cuốn sách về nông nghiệp bền vững, những buổi học với huyện, những lần thử nghiệm trước đây, tất cả đều hòa vào thực tế, trở thành kinh nghiệm sống.
Chiều xuống, xưởng may vang tiếng máy khâu, tiếng cười rộn rã. Miêu Miêu đứng giữa, hướng dẫn từng bước: cách rút chỉ, cách tỉa chỉ thừa, cách xếp váy sao cho ngay ngắn. Những cô phụ nữ chăm chú, tay thoăn thoắt, ánh mắt rạng rỡ. Miêu Miêu cảm nhận niềm vui của lao động tập thể, thấy rằng nỗ lực của mình không chỉ gieo mầm xanh trên đất, mà còn gieo niềm tin vào lòng người .
Nhưng mùa đông không chỉ có nắng hiếm hoi và niềm vui. Một đợt lạnh sâu bất ngờ khiến mấy luống cải bị cháy lá. Thương lái báo đầu ra giảm vì thị trấn bận lễ, người trong hợp tác xã lo lắng cho thu nhập. Miêu Miêu không chùn bước. Cô họp khẩn, phân chia công việc: một nhóm giữ ấm cho cây bằng rơm rạ, một nhóm đi xin mạ cũ từ nhà lân cận, một nhóm khác liên hệ chợ huyện để đưa sản phẩm sớm. Cô chạy từ luống rau này đến xưởng may kia , giọng nhẹ nhưng dứt khoát:
— Đừng lo, chúng ta còn thời gian khắc phục. Ai chịu khó buổi sáng, tôi sẽ đền phần cơm trưa.
Bà nội nhiều lần nhìn cô, thở dài:
— Miêu Miêu, đừng làm quá sức.
— Bà cứ yên tâm.
Tôi
làm
hết
mọi
thứ trừ việc
đi
lấy chồng — Miêu Miêu đùa.
Truyện được đăng tải duy nhất tại Sime Ngôn Tình: https://simengontinh.com/thap-nien-90-toi-tro-thanh-co-gai-lang-tong-gia/chuong-29
Bà chỉ cười , đôi mắt long lanh:
— Ừ, nhưng chồng hay không , người ta không thể thay con chăm cho làng được .
Những ngày tiếp theo, công việc vẫn dày đặc. Miêu Miêu phải xử lý mấy người trẻ trong làng bị cám dỗ đi làm xa, sửa dụng cụ hỏng hóc, quản lý quỹ hợp tác xã. Mỗi bước đi đều cần tính toán, kiên nhẫn và quyết đoán. Cô học cách tin tưởng vào sức mình , vào cộng đồng, và vào chính những hạt giống đang nằm dưới lớp đất sương giá.
Trong lúc bận rộn, cô nhận thư Lâm Dật. Anh kể về dự án bên nước ngoài, về những khó khăn, về việc vẫn luôn nhớ đến Tống Gia, đến cô. Miêu Miêu đọc đi đọc lại , mắt mờ, nhưng không khóc . Cô đặt bút xuống, mỉm cười : nỗi nhớ không làm cô chùng bước, mà như một sức mạnh âm thầm thúc giục cô tiếp tục. Cô viết lại vài dòng, kể về những mầm rau xanh, về xưởng may, về những nụ cười trong làng, về cách mọi người cùng nhau vượt qua mùa đông.
Một buổi chiều, khi sương đặc quánh như sữa, Miêu Miêu đứng ngoài hiên, quấn khăn, nhìn bầu trời đầy sao . Cô đặt tay lên viên đá xanh Lâm Dật tặng, cảm nhận sự lạnh của nó nhưng đồng thời thấy được sự vững chãi, như một lời nhắc: “Tiếp tục đi , gieo hạt đi , rồi sẽ đến lúc thu hoạch.”
Ngày hôm sau , nắng đã dài hơn, gió nhẹ hơn, những mầm cải vươn lên mạnh mẽ. Miêu Miêu cẩn thận kiểm tra từng cây, từng lá, nắn từng ngọn cho thẳng. Trong lòng cô, niềm vui và sự bình yên hòa lẫn. Mùa đông này , cô đã học được cách làm chủ bản thân , học cách yêu quý công việc, yêu quý cộng đồng, và hiểu rằng tình cảm cá nhân, dù nhớ đến ai đó, không thể làm chùn bước những gì phải làm .
Cô đi quanh làng, dừng lại trò chuyện với từng gia đình, hỏi thăm từng cây rau, từng người phụ nữ trong xưởng. Mọi người nhìn cô, ánh mắt chứa đựng biết bao niềm tin và hy vọng. Miêu Miêu nhận ra , bản thân không còn cô đơn: Tống Gia là nhà, và cô là một phần quan trọng trong ngôi nhà ấy .
Đêm ấy , cô ngồi bên sổ kế hoạch, ghi chú những điều còn dang dở, những hạt giống chưa nảy, những dự án còn dang dở. Tay cô chạm vào viên đá xanh Lâm Dật tặng, ánh sáng đèn dầu lấp lánh phản chiếu trên mặt giấy, chiếu lên đôi mắt sáng long lanh của cô. Cô thì thầm:
— Anh đi xa, tôi vẫn phải chăm sóc từng hạt. Nhưng mùa xuân sẽ đến, và khi anh về, chúng ta sẽ cùng nhìn thấy những gì đã gieo.
Những tuần tiếp theo, từng luống rau mọc lên, từng mẻ váy xếp gọn, từng bức thư trao đổi — tất cả đều minh chứng cho nỗ lực âm thầm nhưng bền bỉ. Miêu Miêu cảm nhận mùa đông cuối cùng sắp qua. Dù trời vẫn lạnh, nhưng lòng cô ấm, tràn đầy hy vọng về mùa xuân, về sự trở lại của Lâm Dật, về Tống Gia đang bừng nở từng ngày nhờ bàn tay cô chăm sóc.
Cô ra đồng vào buổi sáng sớm, nhìn những mầm rau vươn lên, tay run run chạm đất ẩm. Sương vẫn phủ trên cánh đồng, nhưng trong lòng Miêu Miêu, một mùa xuân mới đã hé mở. Mỗi mầm rau, mỗi chiếc váy, mỗi bức thư — tất cả đều như những bông hoa nhỏ, báo hiệu cho một Tống Gia mới, vững chãi và tràn đầy sức sống.
Miêu Miêu mỉm cười , hít sâu không khí mùa đông, lòng dặn mình : bước tiếp đi , gieo tiếp đi , vì đất cần chăm, vì làng cần tay, vì trái tim cần giữ lời hứa. Mùa đông không anh , nhưng cô đã đủ mạnh để bước sang mùa xuân. Và khi mùa xuân đến, những gì cô đã gieo sẽ bừng nở, rực rỡ, như chính Miêu Miêu đã mơ ước.
Chương này đã có vấn đề gì?
Vui lòng cho chúng tôi biết chương này bị lỗi gì?.
Vui lòng báo cáo lỗi chi tiết để ưu tiên chỉnh sửa.
Gửi báo cáo thành công!
Cảm ơn phản hồi của bạn. Chúng tôi sẽ điều chỉnh sớm nhất có thể.
Gửi báo cáo thất bại!
Đã có lỗi xảy ra trong quá trình gửi báo cáo. Vui lòng thử lại.