- "Cô chủ nhỏ, thức ăn đã đến rồi."
Ngay khi nghe Ngọc Ánh gọi, Tuệ Nhi nhanh chóng bỏ chiếc ipad đang cầm trên tay xuống mà ngoan ngoãn ăn hết một mạch, miệng không ngừng mĩm cười chúm chím khiến Ngọc Ánh có chút khó hiểu. Chẳng biết lí do gì mà cô bé lại vui đến vậy.
Tối đến, trước khi đi ngủ, Gia Bảo bỗng nghe tiếng chuông điện thoại. Vừa nhìn thấy số, cậu bèn mở máy, nhanh chóng truyền đến giọng nói lảnh lót ở đầu dây bên kia:
- "Anh Gia Bảo, em là Tuệ Nhi nè. Đến khi nào anh mới trở về thăm em vậy?"
Gia Bảo nhỏ giọng bởi vì hiện tại cũng đã khuya, cậu sợ ảnh hưởng đến những người khác ở ngoài mà từ tốn đáp:
- "Anh cũng chưa biết. Nhưng mà tại sao khuya rồi mà em không đi ngủ?"
Tuệ Nhi nằm cuộn trong chăn mà tinh nghịch đáp lại:
- "Thế tại sao đến giờ anh vẫn chưa ngủ?"
- "Anh còn bận đọc sách."
Không ngờ cô lại có một người anh tài giỏi như thế, chính vì lẽ đó Tuệ Nhi luôn tự tin nhắc tên cậu trước tất cả các bạn học cùng lớp. Bọn họ đều cười khúc khích, không tin những gì cô nói là thật. Làm gì có đứa bé giỏi đến vậy.
- "Được rồi. Em mau đi ngủ đi. Ngủ ngon nhé."
Gia Bảo tắt máy. Thật ra trong lòng cậu cũng rất muốn gặp đứa em gái này. Cả hai cũng chỉ thấy nhau qua những cuộc gọi video call chứ chưa bao giờ gặp mặt ở bên ngoài. Trong căn nhà rộng, tuy khang trang, tráng lệ nhưng suy cho cùng cậu lại thấy cô đơn. Mẹ của cậu thì thường xuyên bận công việc, đến tối mới trở về nhà. Chính vì thế Hạ Vy gửi gắm cậu cho Trung Quân đưa cậu đi chơi khắp nơi.
- "Không biết đến khi nào mình mới được gặp Tuệ Nhi."
Do bận rộn với công việc, Việt Dũng rất ít khi kiểm tra tài khoản mạng xã hội của mình. Hôm nay, trong lúc thư giãn, anh vội mở điện thoại ra kiểm tra thì bất ngờ nhìn thấy người theo dõi mới trên Instagram.
- "Tuiệ Nhi? Cái tên này nghe quen quen."
Hình đại diện là một chú thỏ con cho nên anh không biết cụ thể người đó là ai cho đến khi anh thấy dòng tin nhắn đang chờ.
- "Chú đẹp trai, chú dám nói dối với trẻ con. Đã hơn mấy tháng trôi qua mà chú vẫn chưa đến thăm con lần nào. Chú là đồ cáo già đội đầu thỏ."
- "Cáo già đội đầu thỏ? Ha ha."
Đọc xong những dòng tin nhắn có chút bốc phốt này khiến anh không nhịn được mà cười thật lớn. Anh đã nhớ ra, là cô nhóc Tuệ Nhi tinh nghịch, con gái của Thiên Hương.
Việt Dũng mĩm cười, sau đó nhắn lại:
- "Sao con lại tìm ra chú hay thế? Con là thám tử à?"
Phía bên này, Tuệ Nhi đang cắm đầu vào trò chơi trên màn hình thì bất ngờ nhận được tin nhắn khiến cô nhảy xổ lên. Vì không muốn mọi người biết cô nhắn tin với Việt Dũng cho nên đã nhìn ngó chung quanh, sau đó chạy vào phòng ngủ, đóng sầm cửa lại:
- "Đúng vậy. Con là bạn của Conan cho nên cậu ấy đã nói cho con biết hết rồi."
Trò chuyện được một lúc, Việt Dũng cảm thấy cô bé này có chút thú vị. Mới tí tuổi đầu đã biết cách điều tra thông tin người khác nữa chứ. Khi trước, anh chỉ nói suông một câu nhằm để tạm biệt Thiên Hương. Nào ngờ đã hơn mấy tháng trôi qua, con bé vẫn còn nhớ những gì anh đã nói. Quả thật trẻ con ngày nay không thể nói đùa được.
...***...
Cạch...
- "Xin lỗi Tiến Thịnh, tôi không thể hợp tác với ông được."
Hạ Vy thẳng thừng từ chối khiến người đối diện vô cùng bất mãn.
Truyện được đăng tải duy nhất tại Sime Ngôn Tình: https://simengontinh.com/thuong-em-me-don-than/chuong-2
Tiến Thịnh không ngờ bản thân lại thất bại trong việc lôi kéo cô vào con đường làm ăn trái đạo đức của mình. Ông ta dự định sẽ cùng cô đầu tư xây dựng một công ty chế biến đá quý lấy từ nguyên liệu không rõ nguồn gốc để kiếm lời, sau đó tung ra thị trường bán với giá cao. Bản thân Hạ Vy là một người nguyên tắc. Cô không thể nào sống trái với lương tâm nên cương quyết từ chối.
Tiến Thịnh hậm hực bỏ ra về. Việc kinh doanh lần này, ông ta chỉ có thể dựa vào danh tiếng của công ty cô mới có thể đạt được mục đích, thế mà hiện tại lại tay trắng ra về.
Mấy ngày này, Thanh Tùng vì xử lí công việc ở công ty cho nên không có thời gian nghĩ đến chuyện yêu đương. Ông bà Lý nhiều lần sắp xếp cuộc hẹn giúp anh, tuy nhiên lần nào anh cũng đến trễ khiến đối phương bất mãn bỏ về trước. Dù sao anh cũng đã lớn tuổi rồi, đã hơn ba mươi mà vẫn chưa có mối tình vắt vai. Chẳng giống như em trai anh là Quốc Tuấn, công việc và tình cảm đều rất thuận lợi.
- "Tuệ Nhi, con làm gì cứ cắm đầu vào màn hình hoài vậy?"
Chẳng hiểu tại sao mấy ngày này con bé cứ cười tủm tỉm một mình, lại còn hành động vô cùng lén lút. Anh tiến lại gần, nhấc bổng cô bé lên, giọng tra khảo hỏi:
- "Khai thật cho bác rằng con đang làm gì?"
- "Dạ...dạ hổng có gì."
Tuệ Nhi lắc lắc đầu dùng đôi mắt long lanh của mình tấn công người trước mặt. Thanh Tùng nhíu mày suy nghĩ, hoài nghi hỏi lại:
- "Thật không đấy?"
Nghe hỏi, Tuệ Nhi gật gật đầu khẳng định. Con bé này ngày một ranh ma, giở đủ nhiều trò.
- "Được rồi. Để bác Vũ đưa con về phòng nghỉ ngơi."
Tuệ Nhi ngoan ngoãn, tựa đầu lên bờ vai rộng lớn của Thanh Tùng sau đó khẽ mĩm cười đắc ý.
Diệp phu nhân đã mấy năm xa cách cho nên có phần nhớ con gái. Về phía Thiên Hương cũng đã yên bề gia thất. Mặc dù cô thường xuyên đến thăm bà nhưng bà vẫn có chút buồn buồn vì không đủ mặt cả hai.
- "Vâng. Con sẽ thu xếp công việc để về thăm mẹ."
Gia Bảo ở bên ngoài lén áp tai vào để nghe cuộc trò chuyện. Hóa ra là bà ngoại. Cậu từ nhỏ chỉ gặp mặt bà qua các cuộc gọi video call chứ chưa bao giờ được chạy đến ôm chầm lấy bà. Gia Bảo dù sao cũng là một đứa trẻ, cậu bé muốn được đoàn tụ bên gia đình. Đặc biệt là cô nhóc tinh nghịch Tuệ Nhi.
Suy nghĩ một lúc, Gia Bảo quyết định gõ cửa. Sau khi được phép, cậu khẽ chậm rãi bước vào bên trong, nghiêm túc hỏi Hạ Vy:
- "Mẹ à, có phải con được trở về thăm ông bà và Tuệ Nhi không?"
Nghe cậu hỏi, Hạ Vy có chút chần chừ, một lúc sau mới đáp lại:
- "Sẽ sớm thôi con. Hiện tại mẹ đang sắp xếp lại công việc ở đây. Khi đó chúng ta mới yên tâm mà trở về."
- "Vâng ạ."
Gia Bảo ngoan ngoãn gật đầu. Nếu như là đứa trẻ khác ngay khi nghe được tin này sẽ mừng rỡ mà nhảy xổ lên. Còn cậu thì lại vô cùng điềm tĩnh tựa như không có chuyện gì. Mặc dù còn rất nhỏ, nhưng Gia Bảo sống rất nguyên tắc. Những quần áo mà cậu mặc phải được sắp xếp theo từng tone màu, từ màu sáng cho đến màu tối, từ lạnh sang nóng. Chỉ cần ai đó đảo sai một vị trí sẽ lập tức bị đuổi việc. Ngay cả những thứ liên quan đến giấy. Dù đơn giản chỉ là tờ báo thông thường, nếu như chỉ làm nhăn một góc, Gia Bảo liền lập tức ném vào sọt rác. Cho nên trong nhà, ngoài mẹ của cậu ra thì chỉ có quản gia là nắm rõ tất tần tật về cậu chủ nhỏ khó tính này.