Cuối cùng cũng đến ngày sinh nhật tròn sáu tuổi của Tuệ Nhi. Quốc Tuấn đã cho người trang trí thật hoành tráng. Thậm chí anh còn bao cả nhà hàng chỉ để mời quan khách đến tham gia buổi tiệc. Không những chỉ tổ chức sinh nhật mà đây cũng là dịp anh mở rộng tình hợp tác giữa những khách hàng, các doanh nhân thành đạt cho nên khách mời chủ yếu là những đối tác, bạn bè quen biết trên thương trường. Còn về phía bạn bè chạc lứa với Tuệ Nhi thì chỉ khoảng hai mươi người.
Nhân vật chính của buổi tiệc hôm nay không ai khác ngoài Tuệ Nhi. Cô bé diện chiếc đầm công chúa màu hồng, tóc được tết lại gọn gàng, trên đầu đeo chiếc vương miện nhỏ cùng với sợi dây chuyền hình ngôi sao mà Gia Bảo đã tặng càng thêm nổi bật.
Quốc Tuấn nhìn dáng vẻ đáng yêu này bèn đi đến dìu lấy bàn tay bé nhỏ của con gái, sau đó bế cô lên, cưng chiều nói:
- "Cô công chúa bé nhỏ của cha ngày càng xinh đẹp."
Nói rồi, anh dắt Tuệ Nhi về phía Thiên Hương rồi đến chỗ khác để giao lưu gặp gỡ. Thiên Hương mĩm cười nhìn cô bé, sau đó dắt cô đi lên phía trước gần lối ra vào khiến Tuệ Nhi không khỏi tò mò, ngước mặt lên nhìn mẹ, hỏi:
- "Mẹ ơi, mẹ đưa con đi đâu vậy."
Thiên Hương không nói gì chỉ cười mĩm liền sau đó dừng lại. Tuệ Nhi nhìn thấy đôi chân dài miên man đang đứng trước mặt mình liền ngước mặt nhìn lên. Trước mặt cô là người đàn ông với gương mặt điển trai, mái tóc vuốt cao trong vô cùng lịch lãm, trên người diện chiếc áo vest màu trắng giống như một chàng hoàng tử bước ra từ trong truyện cổ tích khiến Tuệ Nhi trố mắt nhìn chằm chằm.
Người đàn ông nhìn thấy dáng vẻ có chút ngẩn ngơ của Tuệ Nhi bèn cúi thấp người, dùng ngón tay gõ nhẹ vào đôi gò má hồng hồng của cô bé, trầm giọng đáp:
- "Lâu rồi không gặp, cô nhóc. Sinh nhật vui vẻ."
- "Chú...chú đẹp trai."
Tuệ Nhi há hốc mồm ngạc nhiên. Cô cứ ngỡ khi trước mẹ cô chỉ nói đùa để cho cô vui. Hơn nữa, Việt Dũng vốn dĩ sống ở Mỹ, làm sao có thể... Tuệ Nhi lắc lắc đầu, cô đưa tay xoa xoa mắt cứ ngỡ mình đang nằm mơ. Ngay khi mở mắt đã chạm phải ánh mắt sáng long lanh của người đối diện. Việt Dũng hiện tại đang nhìn thẳng vào cô, nhếch môi hỏi:
- "Sao thế? Vẫn còn đang nằm mơ à?"
- "Chú đẹp trai. Là chú thật rồi."
Tuệ Nhi vui mừng bèn nhảy xổ lên người anh mà ôm thật chặt. Việt Dũng cũng cẩn thận đỡ lấy cô. Đối với anh cô cũng giống như đứa con gái bé bỏng của mình mà không khỏi nuông chiều. Thiên Hương đứng gần đó nhìn thấy cảnh này không khỏi mĩm cười hạnh phúc. Cô không nghĩ anh lại chấp nhận lời mời mà đến tham gia buổi tiệc. Hôm nay nhìn thấy con bé vui, thâm tâm cô cũng cảm thấy hạnh phúc.
- "Chú đẹp trai, hôm nay chú phải làm hoàng tử của con đấy nhé."
Việt Dũng mĩm cười sau đó khẽ gật đầu. Anh cúi thấp người, đưa tay ra làm điệu bộ giống như hoàng tử mời công chúa cùng khiêu vũ. Tuệ Nhi lập tức đặt bàn tay bé nhỏ của mình lên lòng bàn tay to lớn, vô cùng ấm áp của anh mà không khỏi vui sướng.
Về phía Gia Bảo, cậu bé trông điềm đạm, ít thể hiện cảm xúc lên gương mặt. Hiện tại, mẹ của cậu cùng dì Thiên Hương đang bận tiếp đãi khách cho nên chỉ có mình cậu đứng ở khu vực cắt bánh. Gia Bảo vội lấy bánh ăn, vừa ăn lại vừa đưa mắt quan sát xung quanh. Cậu cảm nhận dường như có ánh mắt đang nhìn về phía mình bèn tỏ ra bình tĩnh, đợi đối phương sẽ có hành động gì tiếp theo. Ngay lập tức, cậu nhanh tay lấy số kẹo viên đang đặt trên dĩa cho vào túi mà tiếp tục tham dự buổi tiệc.
Truyện được đăng tải duy nhất tại Sime Ngôn Tình: https://simengontinh.com/thuong-em-me-don-than/chuong-5
Quốc Tuấn đang trò chuyện thì bỗng nghe tiếng chuông điện thoại vang lên liền sau đó mở máy.
- "Thanh Tùng, buổi tiệc sắp bắt đầu rồi sao anh còn chưa đến?"
Giọng người ở đầu kia vang lên:
- "Anh đang trên đường tới, do hôm nay công ty xảy ra vài trục trặc cho nên sẽ đến sau. Mà nè, con bé thích gì sẵn tiện anh mua quà đến đó."
Nói rồi, Thanh Tùng cúp máy liền sau đó tập trung lái xe.
Ở phía bên trong buổi tiệc, không khí dần trở nên náo nhiệt. Tuệ Nhi đang cùng các bạn nhảy múa, cô không quên giữ chặt tay Việt Dũng khiến anh có chút khó xử. Mà không sao, dù sao hôm nay cô bé cũng là nhân vật chính cho nên đành chiều lòng cô vậy. Hạ Vy trong lúc trò chuyện không quên để ý đến con trai, thằng bé vẫn ngoan ngoãn tại nơi cắt bánh khiến cô cảm thấy an tâm bèn quay sang tiếp tục nói chuyện.
- "Mày thấy thằng nhóc đó chưa?"
Hai gã đàn ông thậm thò thậm thụt ở một góc khuất, nhìn ngó tất cả những người ở bên trong nhà hàng, trên tay bọn chúng là tấm hình của Gia Bảo.
Tuy nhiên, hành động lén lút của bọn chúng khiến Gia Bảo cảnh giác. Cậu cảm giác có ai đó luôn nhìn chằm chằm về phía mình bèn lấy con dao cắt bánh đang đặt trên bàn tiệc cho vào túi.
- "Là thằng nhóc đó."
Hai tên lén lút phát hiện ra cũng đúng lúc Gia Bảo bước từng bước ra phía ngoài. Hiện tại, cậu đã ở bên ngoài. Ngay khi Gia Bảo nghe thấy âm thanh sột soạt từ phía bụi cây thì bất ngờ có một cánh tay đằng sau dùng vải nhét vào miệng sau đó nhấc bổng cậu lên mà chạy thật nhanh về phía chiếc xe đang đậu ở bên kia đường.
Kì lạ thay, bọn bắt cóc cảm thấy có gì đó bất thường. Nếu như là đứa trẻ khác, ngay khi bị bắt cóc sẽ cố vùng vẫy, kêu gào còn Gia Bảo thì lại không. Trong đầu cậu bé hiện lên hàng ngàn suy nghĩ.
- "Bọn chúng bắt cóc mình làm gì chứ? Hơn nữa, trong khăn không có tẩm thuốc, có lẽ hai người này chỉ mới vào nghề. Nếu mọi người phát hiện mình bị bắt cóc, chắc chắn buổi tiệc của Tuệ Nhi sẽ hỗn loạn. Chi bằng...tự mình xử lí."
Tên vác cậu trên vai khẽ hướng mắt nhìn, ngay lập tức Gia Bảo giả vờ khóc lóc, trên mặt không ngừng tỏ ra sợ hãi. Cậu đưa mắt quan sát xung quanh đường, đúng lúc nhìn thấy ánh sáng của chiếc xe từ xa, Gia Bảo lập tức liếc mắt ra hiệu. Cậu ra sức vùng vẫy để những viên kẹo trong túi rơi xuống đất.
Nào ngờ, chiếc xe hơi đằng sau ấy chính là xe của Thanh Tùng. Đúng lúc anh đang trên đường trở về liền thấy hai bóng người lén lúc, trên vai vác theo cậu bé băng ngang qua đường.
Thanh Tùng liền gọi điện báo cảnh sát, sau đó âm thầm đuổi theo sau chiếc xe phía trước.
- "Haha, chưa bao giờ tao thấy bắt cóc trẻ con dễ dàng đến thế. Thằng bé này sợ quá đến nổi ngất đi rồi."
Bọn bắt cóc cười hả hê. Đây là nhiệm vụ đầu tiên của bọn chúng. Gia Bảo hiện tại bị trói hai tay và hai chân, trên miệng bị bịt kín. Bọn chúng nhốt cậu vào trong thùng container, chỉ chừa một khe hở. Một gã hớn hở bèn gọi điện báo với người ở đầu dây bên kia:
- "Ông chủ, mọi việc thuận lợi."
- "Tốt lắm. Đối xử tốt với thằng nhóc đó. Nó hiện tại chính là tờ hợp đồng trăm tỷ của tao đó. Đợi đến khi Hạ Vy phát hiện con trai mình bị bắt cóc, chúng ta sẽ ra điều kiện với cô ta để đưa đứa bé về."
Tiến Thịnh nhếch môi cười đắc ý.
Gia Bảo hai mắt nhắm chặt, đôi tai tập trung cao độ mà lắng nghe toàn bộ cuộc trò chuyện.
- "Thì ra bọn chúng bắt cóc mình vì muốn ép mẹ hợp tác làm ăn. Tạm thời, mình được xem là an toàn."