Loading...
Màu nền
Kích thước chữ
Kích thước chữ hiển thị
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
Cảnh giường ngày hôm sau, thử diễn cả buổi chiều.
Ngoài việc thế thân đi lấy vị trí tốn thời gian, đạo diễn không hài lòng với cách diễn vừa từ chối vừa quyến rũ của Thái Trinh, suýt nữa đã tự mình lên sờ ngực Chí Kiên.
Mặc dù thử diễn lúc đó là mặc quần áo, nhưng Chí Kiên vẫn rất từ chối, đạo diễn bỏ cuộc, thử thêm hai lần nữa mới chính thức chuẩn bị quay.
Dù chỉ là lộ ngực và đùi, không cần phải dọn dẹp, nhưng sao đột nhiên cảm thấy có nhiều người hơn ở hiện trường??
Chí Kiên nửa nằm trên giường, nhìn thợ trang điểm chải tóc dài, không khỏi nghĩ.
Ngoài cửa sổ, hoàng hôn rơi vào tấm màn xám xanh, trong đại sảnh ánh nến lung linh, sáng rực.
Thái Trinh mặc váy lụa đỏ, cúi đầu đứng bên giường, lắc đầu muốn khóc.
"Khóc gì?" Chí Kiên kéo tay cô, giọng điệu dịu dàng, "Bản cung có nói gì đâu."
Thái Trinh nhìn anh, ngay lập tức bị anh kéo vào lòng.
Cô ngẩng đầu nhìn vào mắt anh, dù động tác và giọng điệu rất nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt anh lạnh lùng.
Nụ hôn cũng lạnh.
Nắm tay cô, tháo dây áo, mở hai bên áo, lộ ra một vùng ngực săn chắc.
Thái Trinh co rúm tay, như bị ép phải chạm vào cơ ngực vừa săn chắc vừa mềm mại của anh.
"Bản cung, hôm nay sẽ yêu ngươi được không?" Anh vuốt ve khuôn mặt mịn màng của cô.
Môi hôn lên tai, cổ cô.
Tay cô từ từ di chuyển trên ngực anh, như mê muội.
Khi tay cô di chuyển xuống bụng... đột nhiên bị tay khác nắm lấy, Chí Kiên cười khẽ, nhìn cô.
"...Muốn phụ hoàng phế bản cung sao?" Chí Kiên toàn bộ khuôn mặt thể hiện sự khinh bỉ, "Đừng hòng."
Thái Trinh ngẩn người, thực sự ngẩn người.
"Cắt——" Đạo diễn hét vào mic, "Sao vậy??"
Thái Trinh tỉnh lại: "Xin lỗi đạo diễn, quên lời thoại..." Rồi nhìn Chí Kiên đầy ái ngại.
Trợ lý lập tức đưa kịch bản lên, chỉnh sửa một lát, quay lần thứ hai.
"Đạo diễn, có thể bắt đầu từ chỗ nắm tay không?" Chí Kiên trước khi quay cũng hét lên.
Đạo diễn lật mắt: "Động tác nắm tay là do anh tự thêm, nhưng hiệu quả khá tốt, được thôi!"
Thái Trinh quên lời thoại, thực sự là vì động tác nắm tay đó, đến quá đột ngột.
"Xin lỗi, làm cô quên lời thoại." Chí Kiên cười ái ngại, chuẩn bị bắt đầu.
Thái Trinh mím môi ra hiệu.
Phần còn lại của cảnh quay, hai người diễn xuất suôn sẻ, tối nay Chí Kiên kết thúc sớm, các diễn viên khác còn có cảnh đêm.
Chí Kiên về khách sạn gọi video cho Quỳnh Diệp, lập tức khoe công: "Vợ ơi, vợ khen anh đi! Hôm nay suýt bị sờ bụng, may mà anh phản ứng kịp! Nắm chặt luôn!"
Quỳnh Diệp đang tẩy trang, đưa cho anh một ánh mắt, trả lời không mặn không nhạt: "Giỏi lắm~"
Để lại hai người phía sau đứng đơ như tượng, Chí Kiên như vậy thực sự khó chấp nhận...
Lâm Lâm và trợ lý nhỏ, không ở lại lâu, không làm phiền hai người.
"Anh còn một tuần nữa phải không?" Quỳnh Diệp một tay đắp mặt nạ, một tay hỏi anh.
"Ừ, còn khoảng mười mấy cảnh."
Quỳnh Diệp gật đầu: "Mẹ em tuần sau qua, lúc đó giao cho anh... Tết không gặp anh bà ấy buồn lắm."
"Ừ~ Vậy anh qua bên em ở nhé?"
"Xem tình hình đi, cảm giác gần đây có phóng viên theo dõi em, chuyện lần trước anh cũng biết." Quỳnh Diệp đắp xong, đậy nắp, "Vậy anh đón mẹ em qua bên anh là được, em rảnh sẽ qua."
"Được, vậy lúc đó anh qua Thượng Hoa ở." Chí Kiên cũng đi rửa mặt.
"Anh nhớ đắp mặt nạ, cái lần trước em đưa cho anh đó."
Hai người lải nhải cho đến khi mặt nạ xong, mới tắt điện thoại đi ngủ.
Mười mấy cảnh quay của Chí Kiên diễn xuất suôn sẻ, tất cả đều theo kế hoạch thông báo.
Quỳnh Diệp quay hai ngày quảng cáo, sau đó sắp xếp chụp ảnh đường phố và bìa tạp chí, thuận tiện gặp nhà sản xuất " Lạc Thú" Thảo Linh, bày tỏ ý muốn hợp tác.
Sau đó thống nhất với mẹ đợi Chí Kiên về rồi mới qua, dù sao tuần này cô cũng không rảnh.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, ngày Chí Kiên từ Đại Hoành Quốc về, mẹ Quỳnh Diệp cũng hạ cánh ở Hà Nội. Nhưng không may, Chí Kiên gặp fan đón ở sân bay, kế hoạch của hai người phải thay đổi.
Quỳnh Diệp gọi bạn ngoài ngành Bá Hoàng đến sân bay đón người, Chí Kiên và đội ngũ sắp xếp xe về nhà.
Vốn dĩ Chí Kiên không thích việc đón ở sân bay, fan của anh cũng biết nguyên tắc của anh, đều ngoan ngoãn không tra lịch trình đợi ở sân bay, dù muốn gặp anh một lần, cũng chỉ đứng xa xa, không lại gần.
Nhưng không may, lần này cùng chuyến bay có một tiểu sinh mới ra mắt, đám fan này đều đến đón anh ta, nhưng tình cờ thấy Chí Kiên, fan ngẫu nhiên liền bao vây lại, không phải fan đón cũng muốn lại gần xem.
Vì vậy, sự hiện diện của hai người, chiều hôm đó làm sân bay tắc nghẽn.
Thậm chí có người đăng video lên Face, tên Chí Kiên và tiểu sinh đó xếp hàng đầu.
Nhưng trang chủ của fan Chí Kiên đã hoàn toàn nổi giận, thần tượng của họ không thích đón ở sân bay, không làm idol, chỉ chuyên tâm diễn xuất, bị một đám người như vậy bao vây, tâm trạng của họ có thể tưởng tượng được. Hậu viện hội thậm chí đăng bài dài, đầu tiên cảm ơn sự yêu thích của mọi người, sau đó nhấn mạnh không muốn có chuyện như vậy xảy ra nữa.
Chí Kiên thực sự không vui hơn fan nghĩ, vì đám người kỳ lạ này, khiến anh không đón được mẹ vợ, hôm nay không gặp được vợ, chuyện thực sự nghiêm trọng.
Bá Hoàng đón mẹ Quỳnh Diệp về thẳng nhà cô, thuận tiện ăn tối ở đó, đổi lại để xe lại.
Tối đó, khi mẹ Quỳnh Diệp chuẩn bị đi ngủ, Quỳnh Diệp lái xe của Bá Hoàng chạy ra ngoài.
Truyện được đăng tải duy nhất tại Sime Ngôn Tình: https://simengontinh.com/thuong-vo/chuong-9
Trên đường gọi điện cho Chí Kiên đang nằm ở nhà, hai người gặp nhau ở Thượng Hoa.
Chà, cuộc gọi này làm Chí Kiên phấn khích, thay quần áo lập tức ra ngoài, trước khi đi nhét hai bao cao su vào túi.
Thượng Hoa là khu dân cư cao cấp mới phát triển ở Hà Nội, vị trí ở phía nam không quá sầm uất, nhưng giá vượt quá thị trường gấp đôi, thậm chí không phải người giàu là có thể vào ở, khu dân cư có tiêu chuẩn kiểm tra nghiêm ngặt, và phải có thẻ ra vào đặc biệt cùng vân tay mới có thể vào cổng.
Vì vậy đến giờ mới bán được một phần ba, nghe nói Chí Kiên là cư dân đầu tiên.
Cũng chính vì tiêu chuẩn nghiêm ngặt như vậy, Chí Kiên mới muốn đón mẹ Quỳnh Diệp qua ở. Quỳnh Diệp không muốn bố mẹ lộ diện trước công chúng, vì vậy tiểu hoa đán có lượng fan lớn nhiều năm không dựa vào bố mẹ để tăng độ nổi tiếng.
Khi Quỳnh Diệp vào bãi đỗ xe, cố tình tìm chỗ góc khuất camera, rồi gửi vị trí cho Chí Kiên.
Khi Chí Kiên vào xe, Quỳnh Diệp bật cười.
"Sao vậy?"
Quỳnh Diệp nhìn anh đeo kính râm, khẩu trang, quan trọng nhất là đội mũ hoạt hình của cô rất kỳ quặc.
"Mũ dễ thương lắm." Quỳnh Diệp cười tươi.
Chí Kiên lật mắt: "Không phải em muốn cái này sao?"
Quỳnh Diệp nhìn anh, đưa tay cào cào cằm anh, hạ giọng: "Nhớ anh..."
Chí Kiên cởi mũ ném ra sau, một tay kéo cô lại, không nói hai lời trực tiếp động thủ.
Lưỡi Quỳnh Diệp không chịu thua, hút lấy lưỡi anh, hai người quấn chặt lấy nhau, tiếng thở ngày càng lớn.
Nửa tháng không gặp, sự nhớ nhung của cơ thể thậm chí rõ ràng hơn tâm lý. Quỳnh Diệp hai tay ôm vai anh, muốn hai người gần nhau hơn, lưỡi đè lên lưỡi anh, cọ xát lên xuống, không lâu sau bị Chí Kiên hút chặt không cử động được.
Hút đến tê lưỡi, anh mới buông ra, lại hôn lên môi cô lặp đi lặp lại.
Tiếng nước bọt trong xe nhỏ tối rất rõ ràng, nhưng hai người lại coi đó là thưởng thức, không ai muốn buông ra trước.
Chí Kiên tay cuối cùng không nhịn được, luồn vào áo cô xoa bóp ngực mềm mại.
Quỳnh Diệp rên rỉ, tay đè lên áo muốn nhiều hơn: "...Chồng ơi..."
Chí Kiên nghe thấy, toàn thân muốn mềm nhũn, rút người lại nói: "Lên lầu."
Quỳnh Diệp kéo anh, lại áp sát vào, hôn lên môi, mắt, mũi, má anh, rồi hôn lên tai anh: "Không."
Trước khi Chí Kiên phản ứng, Quỳnh Diệp bước qua phanh tay, từ ghế lái bước qua ghế phụ ngồi lên đùi Chí Kiên.
Môi áp môi, Quỳnh Diệp rên rỉ: "Không phải có cảnh xe rung sao... chúng ta phải thử diễn trước đi..."
Quỳnh Diệp có chủ đích, Chí Kiên nhìn chiếc váy len mềm mại trên đùi, cùng với đoạn chân trơn lộ ra, đã biết, chiếc váy dài này rất tiện lợi.
Tay không kiểm soát được luồn vào trong, nắm lấy hai mông, không có gì cản trở, cô thậm chí mặc quần lót dây.
Chí Kiên trực tiếp kéo đáy quần lót ướt át sang một bên, ngón tay luồn vào trong người cô.
"Ừm..." Quỳnh Diệp nhắm mắt vặn người, cảm nhận vật lạ xâm nhập.
Đã lâu rồi.
Trong môi trường tối tăm, nhìn biểu cảm thưởng thức của cô, dục vọng của Chí Kiên nhuộm lên toàn bộ khuôn mặt, mũi cứng của anh phả hơi thở nặng nề, phủ lên cổ cô.
Lưỡi liếm cổ cô, từng chút một hút lấy. Tay không ngừng động tác, đâm ra đâm vào hơn hai mươi cái, anh trực tiếp rút tay lại.
Quỳnh Diệp mở mắt, không hài lòng rên rỉ: "Ừm...? Chồng ơi..." Thậm chí âm hộ tự co bóp, cố gắng giảm bớt cảm giác trống rỗng.
"Ừm... đợi chút." Chí Kiên thở dài, hai tay kéo khóa quần jean xuống, nâng mông để quần tuột xuống một chút, kéo quần lót ra lộ ra cột thịt to lớn cương cứng.
Quỳnh Diệp cúi đầu nhìn, đưa tay nắm lấy, rồi gối chống người lên, kéo váy lên.
Chí Kiên đỡ lấy mình, dưới váy tìm lỗ âm đạo.
Không lâu sau thuận lợi đưa đầu vào, hai người đều rên rỉ, rồi Quỳnh Diệp mới cẩn thận ngồi xuống.
Khi toàn bộ vào trong, sướng đến mức hai người lại hôn nhau, Chí Kiên lùi ghế lại, một tay nắm eo cô bắt đầu đẩy lên. Quỳnh Diệp thân hình mềm mại mảnh mai đung đưa theo từng cú đẩy, ngực cũng nhấp nhô, thậm chí xe cũng rung lên.
Đâm ra đâm vào nhanh chóng, nước ướt át trong quá trình đâm vào không ngừng trôi xuống, đùi trong của Quỳnh Diệp chắc chắn ướt sũng. Chí Kiên không hề chậm lại,
Dù tình ái mãnh liệt, dù đâm vào hết sức, anh không quên một tay bảo vệ đầu Quỳnh Diệp, sợ cô đập vào trần xe.
Hơn mười phút sau, Quỳnh Diệp mềm nhũn lưng bắt đầu kêu: "Ừm... à... à, chậm lại đi... không chịu được rồi..."
"Không được... vợ ơi em cũng động đi." Chí Kiên đẩy lên, còn thúc giục cô.
Quỳnh Diệp thực sự động, nhưng cô động là âm đạo, từng cái một co bóp mạnh.
"Ái... vợ ơi..." Lúc này đến lượt anh không chịu được.
Cảm giác chặt chẽ của thành âm đạo, và sự căng đầy của cột thịt, hai người đều trải nghiệm cực khoái của tình dục.
Chí Kiên dùng lực đâm vào điểm nhạy cảm trong âm đạo cô, từng cái một, thịt nhỏ co bóp, hoàn toàn cảm nhận được.
Quỳnh Diệp cuối cùng run rẩy người đạt cực khoái, khuôn mặt thưởng thức.
Chí Kiên cảm nhận chất lỏng nóng trong âm đạo tưới lên, cột thịt cũng không chịu được, đâm mạnh hai cái, đỡ người cô rút cột thịt ra run rẩy phun tinh bên ngoài.
Hơn mười giây phun tinh, tinh dịch phun lên chân, váy cô, và ghế xe.
Một lúc sau, hai người thở đều, Chí Kiên mới nói: "Xe của ai vậy?"
"Của Mục Tâm... Anh phải rửa xe cho cô ấy." Quỳnh Diệp rên rỉ, thậm chí có chút hả hê.
"...Được."
Chương này đã có vấn đề gì?
Vui lòng cho chúng tôi biết chương này bị lỗi gì?.
Vui lòng báo cáo lỗi chi tiết để ưu tiên chỉnh sửa.
Gửi báo cáo thành công!
Cảm ơn phản hồi của bạn. Chúng tôi sẽ điều chỉnh sớm nhất có thể.
Gửi báo cáo thất bại!
Đã có lỗi xảy ra trong quá trình gửi báo cáo. Vui lòng thử lại.