C
ô cười điên dại, ngày ấy cô từng bảo Tố Quyên thật đáng thương nhưng giờ nhìn lại cô còn thê thảm hơn nhiều. Cuối cùng cũng chỉ làm 1 kẻ thay thế, cũng chỉ núp sau cái bóng của người khác. Phải rồi, anh vốn dĩ chưa từng nói yêu cô hay đơn giản là thích cô cũng chưa 1 lời, anh bá đạo, cao cao tại thượng vốn chỉ xem cô là "người phụ nữ của anh". Còn cô lại tận tâm tận lực yêu anh, còn vì anh mà đỡ lấy viên đạn ấy vậy mà danh phận nhận được lại chỉ là vật thế thân.
Tiểu Như đứng dậy, lau khô nước mắt, quay trở lại phòng của mình, trên tay cầm bản kết quả siêu âm cười đau khổ.
"Cứ ngỡ là khắc cốt ghi tâm, bỗng chóc đến một ngày nhận ra cũng chỉ là mưa gió thoảng qua."
* * * * *
Cả 1 đêm không ngủ, mắt đã sưng húp và thâm quầng. Tiểu Như mệt mỏi bước xuống lầu, hắn đêm qua lại không về. Điện thoại rung lên, là 1 dãy số lạ gọi đến, cô mệt mỏi nhấc máy:
- Xin lỗi, cô có phải là là Lệ Tiểu Như?
Là giọng của con gái, cô vô ưu mà trả lời:
- Phải!
- Tôi là Nhã An Nhiên, không biết có thể nói chuyện cùng cô.
Tiểu Như có 1 chút bàng hoàng, hoá ra cô ta đã về, hắn nhiều đêm không ở nhà là đều chung 1 chỗ với cô ta, cô cười nhát
- Được
- Vậy cô đến địa chỉ acxbyz, tôi đang ngồi đây đợi.
Tiểu Như tắt máy đi lên lầu thay quần áo rồi bắt 1 chiếc xe đi thẳng đến địa chỉ đó.
Bước vào quán chỉ thấy 1 cô gái đang ngồi mân mê ly sinh tố, cô bước tới kéo ghế ra ngồi xuống.
- Cô đến rồi à, Tiểu Như. (An Nhiên có chút ngỡ ngàng nhìn cô)
- Cô hẹn tôi đến đây là có chuyện gì?
- Tiểu Như, gặp được cô tôi mới hiểu Thiên Vương yêu tôi đến như thế nào? Người phụ nữ bên cạnh anh ấy cũng khá giống tôi đến bất ngờ!
- Có chuyện gì cô cứ nói thẳng, không cần vòng vo.
- Được. Tôi sẽ nói ngắn gọn. Năm ấy rời xa anh ấy là do tôi có nỗi khổ nhưng bây giờ tôi đã quay lại, cô chắc cũng biết những ngày vừa rồi anh ấy đều cùng tôi chung 1 chỗ. Vậy nên Tiểu Như à, cô nên buông tha cho anh ấy.
- Ha. An Nhiên tiểu thư đây là sợ tôi sẽ cướp mất anh ấy sao?
- Tiểu Như, tôi tin tưởng vào tình cảm của Thiên Vương, chỉ là cô cứ mãi dây dưa ở đây anh ấy sẽ không yên lòng.
- Nếu cô đã tin tưởng anh ấy như vậy thì không cần phí thời gian tìm tôi làm gì. Nếu không còn chuyện gì, tôi xin phép đi trước.
Nói rồi, cô đứng dậy toan bước đi thì liền bị An Nhiên giữ lại:
- Vậy cô cùng tôi cược đi.
- Cược? (Cô khó hiểu nhìn An Nhiên)
- Phải, tối nay tôi và cô cùng hẹn anh ấy, đợi xem anh ấy sẽ đến với ai.
Dứt lời An Nhiên liền quay lưng đi, từ lúc về nước ả đã sai người đi điều tra về cuộc sống của hắn hiển nhiên biết được sự có mặt của cô, những tấm ảnh chụp cô vs Ivan đều là ả cho người theo dõi và đem đến cho hắn, ngỡ tưởng như thế hắn sẽ đuổi cô ra khỏi nhà nhưng lại không. Đêm qua khi ả nhắc chuyện kết hôn hắn lại cố tình né tránh vậy nên hôm nay ả đành đi trước 1 bước vậy.
Tiểu Như ở đấy nhìn theo bóng dáng cô gái vừa rời đi, bàn tay từ từ đặt lên bụng:
- Bảo bối, mẹ sẽ cho gia đình mình một cơ hội.
Cô lấy điện thoại ra nhắn cho anh 1 cái tin:
"Thiên Vương, tối nay về nhà em có món quà muốn tặng cho anh!"
Tối hôm ấy, Tiểu Như liền cho mọi người đi nghỉ sớm. Tự tay cô bày biện và trang trí, rượu vang, ánh nến còn có 1 phong thư được gắn nơ đỏ, mọi thứ cô đều làm bằng tất cả tình cảm. Hoàn thiện, Tiểu Như nở nụ cười nhìn lên đồng hồ: 7 giờ.
Thời gian trôi qua mỗi lúc một lâu, 30 phút cô lại nhìn đồng hồ 1 lần rồi ngủ quên lúc nào chẳng hay.
Truyện được đăng tải duy nhất tại Sime Ngôn Tình: https://simengontinh.com/yeu-de-vui/chuong-22
Tiếng chuông tin nhắn vang lên làm Tiểu Như tỉnh giấc, cô dụi dụi mắt nhìn lên: 12h30. Cười chế giễu bản thân mình, rốt cuộc cô còn trông chờ điều gì đây. Cầm điện thoại lên là 1 tin nhắn hình ảnh từ số của hắn. Ngón tay run run chần chừ mãi mới bấm nút mở. Hai hốc mắt đã ngân ngấn nước rồi từ từ trào ra ồ ạt. Là hắn, lông mi dài nhắm chặt, sống mũi cao, bờ môi hơi cong lên ý cười, gương mặt cô ngày đêm mong nhớ bây giờ lại bình yên ngủ trong vòng tay người khác. Cô cắn chặt bờ môi để không phát ra tiếng nấc, bàn tay đặt lên bụng mà xoa:
- Bảo bối à, chỉ cần con là đủ!
Cô cầm điện thoại lên bấm 1 dãy số, đầu bên kia nhấc máy:
- Lăng Hy, giúp em đi xa nơi này!
Lăng Hy hơi ngỡ ngàng 1 chút nhưng rồi cũng lãnh đạm hỏi:
- Tiểu Như, em đã suy nghĩ kĩ?
- Chiều mai khi anh ấy không có nhà, hãy đến đón em.
Nói rồi cô tắt máy. Sở dĩ cô nhờ Lăng Hy vì cô biết chỉ có anh mới có thể giúp cô đi không 1 chút dấu vết, hắn muốn điều tra ra cũng khó. Cô cầm phong thư đi lên lầu, đóng chặt cửa phòng lại, mắt nhìn về phía cửa sổ xa xăm.
"Nếu như người ta chỉ luôn cầm ô che cho kẻ khác, hà cớ gì bạn phải chờ người đó dưới mưa?"
1 giờ sáng, hắn lái xe từ khách sạn về nhà. Vốn dĩ nhận được tin nhắn của cô hắn định sẽ trở về sớm, ai ngờ có người gọi điện tới nói có một
cô gái tên Nhãn An Nhiên bị ngất ở ngoài đường, hắn liền tức tốc lái xe tới. Bận chăm sóc cho An Nhiên, mệt mỏi hắn ngủ quên lúc nào không hay, tỉnh dậy đã là 1 giờ sáng rồi, hắn vội vơ lấy cái áo đi ra xe. Trong nhà đã tắt điện tối đen, bà quả gia chạy ra mở cửa:
- Cậu chủ, tiểu thư đã đợi cậu rất lâu. Những thứ này đều tự tay cô ấy làm.
Hắn nhìn sang phía bàn rồi đi thăngr lên lầu, dừng trước phòng của cô vặn cửa.
Cô khoá cửa, hắn đành thở dài đi về phòng.
Chiều mai, khi cô đang thu xếp đồ đạc thì một vị khách không mời mà đến.
- Tiểu Như, cô thua rồi. Anh ấy đã chọn tôi.
Nhìn vẻ mặt đắc ý của ả, làm cô không khỏi tức giận:
- An Nhiên, quá khứ chỉ là để nhìn lại, hiện tại mới đi đến tương lai.
- Lệ Tiểu Như, cô thật là không chịu bỏ cuộc.
"Cậu chủ" nghe tiếng chào ngoài sân vọng vào An Nhiên mắt liếc sang con dao gọt hoa quả để trên bàn, bước tới cầm lên nhét vào tay cô, 1 giây cô chưa kịp hiểu chuyện gì con dao đã đâm phập vào ngực ả, máu đã loang ra 1 vùng:
- Tiểu Như, tôi chỉ xin cô buông tha anh ấy (ả đau đớn ngã xuống)
- An Nhiên...sao cô phải làm như vậy
Tay cô vẫn còn cầm con dao dính máu mà run rẩy, cô đã chuẩn bị rời đi rồi mà, vốn chỉ là chọc tức ả 1 trận nhưng không ngờ ả lại điên rồ như thế.
- Nhiên Nhiên!!!
Vì để quên chút giấy tờ nên hắn lái xe quay về lấy, ai ngờ lại thấy được cảnh tượng kinh hoàng này. Thiên Vương vội lao tới đẩy mạnh cô, khiến cô đập vào thành bàn ngã xuống đất, hắn cúi xuống bế ả lên, ném cho cô 1 ánh mắt sắc lạnh:
- LỆ TIỂU NHƯ, cô không phải là con người.
Hắn bế ả ra xe lao nhanh đi. Cơn đau bụng ập đến khiến cô quằn quại. Bà quản gia chạy vào hoảng hốt:
- Tiểu thư...tiểu như...chân cô..
Tiểu Như cúi xuống 1 dòng máu đỏ chảy ra, cô mệ mỏi gượng nói:
- Giúp cháu...gọi vào số này...bác Lưu, cháu xin bác không được nói cho anh ấy biết. Làm ơn!
- Tiểu thư...đó là máu mủ của cậu chủ. (Bà run rẩy đỡ lấy cô)
- Anh ấy đã sớm không cần rồi. Bác Lưu, cháu xin bác.
- Được...được...Tiểu thư
Nhìn cô quằn quại vì đau đớn, bà không đành lòng nên thoả hiệp, đôi tay run run bấm theo số điện thoại cô đưa.