Loading...
Tháng mười hai. Trời Hà Nội mù sương. Những buổi sáng đến lớp, tay tôi lạnh buốt vì không còn ai cùng đi ngang qua góc sân bóng nữa.
Tôi nghe tin Khải Nguyên xin chuyển trường về quê để tiện chữa trị. Không ai biết rõ lý do, chỉ nói cậu nghỉ học sớm vì “sức khỏe không tốt ”.
Ngày cậu đi , tôi không kịp gặp. Chỉ thấy trên bàn học của mình , một phong bì nhỏ, bên trong là tờ giấy gấp đôi — nét chữ cậu , ngay ngắn, quen thuộc:
“Bản đồ này không còn ghi âm thanh nữa. Nhưng mình đã đ.á.n.h dấu lại những nơi có người từng lắng nghe mình .”
Phía dưới là một bản đồ vẽ tay — góc lớp, bãi cỏ, hành lang, sân phượng — và một chấm tròn nhỏ nằm ngay trên cửa sổ tầng hai.
Chỗ tôi vẫn hay ngồi nhìn ra ngoài.
Tôi bật cười giữa những giọt nước mắt.
Thì
ra
, trong bản đồ của
cậu
,
tôi
cũng là một điểm sáng nhỏ.
Truyện được đăng tải duy nhất tại Sime Ngôn Tình: https://simengontinh.com/ban-do-cua-nhung-dieu-chua-tung-noi/chuong-5
Tối hôm đó, tôi mở trang blog của câu lạc bộ báo chí, đăng một bài viết ngắn, không đề tên:
“Có những người không nói bằng lời, nhưng lại để lại âm thanh vang mãi trong tim người khác.
Có những cuộc gặp gỡ không cần lời tạm biệt — chỉ cần một bản đồ, để ta biết rằng mình từng đi qua thế giới của nhau .”
Mấy tháng sau , khi mùa xuân trở lại , tôi vô tình nhận được một tấm bưu thiếp .
Là nét vẽ cũ — một sân trường nhỏ, có gió, có hoa phượng nở sớm.
Phía sau chỉ có một dòng chữ:
“Mình nghe thấy rồi . Cảm ơn vì đã viết ra điều mình không thể nói .”
Tôi cười .
Gió đầu mùa xuân thổi qua khung cửa, mang theo hương phượng, hệt như ngày đầu tiên tôi gặp cậu .
an_12
Bản đồ của cậu khép lại , nhưng trong tim tôi — vẫn còn một khoảng trống nhỏ dành cho những điều chưa từng nói .
Chương này đã có vấn đề gì?
Vui lòng cho chúng tôi biết chương này bị lỗi gì?.
Vui lòng báo cáo lỗi chi tiết để ưu tiên chỉnh sửa.
Gửi báo cáo thành công!
Cảm ơn phản hồi của bạn. Chúng tôi sẽ điều chỉnh sớm nhất có thể.
Gửi báo cáo thất bại!
Đã có lỗi xảy ra trong quá trình gửi báo cáo. Vui lòng thử lại.