Loading...

Banner
Banner
BẢN THẢO TÌNH YÊU
#20. Chương 20: Tôi có thể tắt máy

BẢN THẢO TÌNH YÊU

#20. Chương 20: Tôi có thể tắt máy


Báo lỗi

     Nếu đổi lại là trước kia, nghe thấy có hàng chuyển phát nhanh đến, nhất định Lan Ninh sẽ phi xuống lấy, nhưng giờ quả thực cô không buồn nhúc nhích ngay lập tức, hơn nữa cô nhớ là mình không mua gì, sao lại có hàng chuyển phát nhanh tới được?

     “Anh để giúp tôi ở phòng bảo vệ dưới tầng đi, lát nữa tôi xuống lấy.”

     “Là cua đấy nhé!”

     Hàng lông mày của Lan Ninh giật giật, cua ư? Cô không mua, ai gửi cho cô vậy nhỉ?

     Mặc dù không biết là ai gửi, nhưng cua thì không thể bỏ được, Lan Ninh đành phải lồm cồm bò dậy, “Ồ, vậy giờ tôi xuống ngay”.

     Cúp máy xong, cả đường đi Lan Ninh đều suy nghĩ xem rốt cuộc ai đã gửi cho mình. Hồi còn học đại học, thi thoảng cô lại nhận được quà tặng của một số nam sinh. Nhưng đi làm rồi, bạn bè không nhiều, cô không cảm thấy bên cạnh có ai thầm thương trộm nhớ mình cả…

     Đi tới phòng bảo vệ ôm thùng lên, cô nhìn hoá đơn chuyển phát nhanh mới phát hiện ra...Ôi mẹ ơi, cua đâu ra chứ! Đây rõ ràng là xúc xích và lạp xưởng mẹ cô gửi từ quê lên cho cô mà!

     Để cô mau xuống tầng lấy hàng, không ngờ nhân viên chuyển phát nhanh lại lừa cô!

     Trên thế giới này còn tồn tại thứ được gọi là lòng tin không vậy!

     Lan Ninh mệt mỏi ôm bọc hàng về, tìm dụng cụ mở bọc hàng ra. Trong thùng giấy là xúc xích nhiều vị, còn có cả ba cây lạp xưởng, Lan Ninh bóp bóp, vừa hay hôm nay không muốn nấu cơm, luộc ít lạp xưởng là được.

     Cô chọn một cái xúc xích và một cây lạp xưởng nhỏ ra, phần còn lại bọc giấy rồi cho vào tủ lạnh. Vừa rửa tay chuẩn bị nấu, thì di động lại đổ chuông.

     Lan Ninh chạy đi nghe điện thoại, là mẹ cô gọi đến, “Mẹ à, có chuyện gì vậy ạ?”

     “Ninh Ninh à, nhận được xúc xích, lạp xưởng mẹ gửi cho chưa?”

     “Con vừa nhận được rồi, tên chuyển phát nhanh còn lừa con là cua nữa”, Lan Ninh bày tỏ sự chán nản.

     Mẹ Lan Ninh cười một tiếng, nói với cô rằng, “Lần sau mẹ sẽ gửi cua cho con. À đúng rồi, dạo trước con bảo đã tìm được công việc mới rồi, thế nào, vẫn thuận lợi chứ?”

     “À, rất tốt mẹ ạ.”

     “Thật không? Con đừng có cố sức lừa mẹ nhé, nếu quả thực không ổn thì về đi, có thể tìm việc ở quê.”

     “Con nói thật đấy mẹ”, Lan Ninh bỗng thấy tủi thân lạ lùng, nhưng cô không muốn để mẹ lo lắng, “Bên này là công ty lớn đấy mẹ ạ, đồng nghiệp đối xử với con rất tốt nữa”.

     “Ồ, hôm trước mẹ nghe em họ con nói, con phải giục tác giả nộp bản thảo trên Weibo à?”

     Lan Ninh:”...”

     “Không có đâu mẹ, chắc chắn là con bé nhìn nhầm rồi, tác giả do con quản lý chịu khó viết truyện lắm, trước giờ chưa từng trì hoãn!” Ôi, lương tâm của cô….

     “Vậy thì tốt, đừng để công việc gây ra áp lực lớn quá.”

     “Con biết rồi mẹ, giờ con quản lý cả tác giả lớn, con có thể biên tập những cuốn sách bán chạy rồi!” Ôi, mẹ ơi, con thật lòng xin lỗi, lòng tin quả thực không còn tồn tại trên thế giới này…

     Trò chuyện với mẹ được hơn chục phút, sau khi ngắt máy, Lan Ninh càng cảm thấy lòng trống rỗng hơn.

     Khốn kiếp, đều là lỗi của thầy Hạnh Tâm!

     Cô tiện tay bấm số điện thoại của anh.

     Sau mấy tiếng chuông, cuối cùng anh đã bắt máy. Còn chưa đợi anh lên tiếng, Lan Ninh đã rủa sả tằng tằng, “Rốt cuộc thầy định bao giờ nộp bản thảo đây! Là một tác giả mà không nộp bản thảo thì khác gì cá ướp muối đâu! Giờ đến cả mẹ tôi cũng biết thầy chây ì không chịu nộp bản thảo rồi! Thầy nộp đi chứ, nộp đi chứ, nộp đi chứ!”

     Ngôn Nho Ngữ trầm lặng hồi lâu mới lên tiếng hỏi, “Không ngờ cô lại đi mách mẹ? Cô bao nhiêu tuổi rồi?”

     Lan Ninh:”...”

     Đây là trọng điểm của câu nói trên sao!

     “Do em họ tôi nói cho mẹ tôi biết, tôi không rảnh đến cái mức ấy! Chốt lại một câu, thầy nộp bản thảo cho tôi đi! Nếu thầy không nộp bản thảo thì cứ ba giây rưỡi hàng đêm tôi sẽ gọi điện tới giục thầy dậy đi WC đấy!”

     Ngôn Nho Ngữ:”...”

     Anh trầm lặng một lát, nói, “Tôi có thể tắt máy”.

     Lan Ninh:”...”

     “Tôi cảm thấy cô đã gây ra áp lực quá lớn cho tôi, như vậy dễ bị suy nhược thần kinh lắm. Không phải vẫn chưa tới ngày nộp bản thảo sao, nói không chừng tôi sẽ nộp đúng hạn thì sao? Cô phải tin rằng, trên thế giới này có kỳ tích. Được rồi, phụ đạo tâm lý của ngày hôm nay kết thúc ở đây, uống cốc sữa rồi ngủ sớm đi, chúc cô ngủ ngon.”

     Sau khi nói xong những lời này, Ngôn Nho Ngữ không trì hoãn một giây, lập tức ngắt máy luôn.

     Lan Ninh:”...”

     Cô lại gọi điện thoại qua, nhưng cuộc gọi không thể kết nối.

     ...Ngôn Nho Ngữ, sao anh không đi chết đi!

     Cô đổi tên của anh từ “thầy Hạnh Tâm” sang “Ngôn Nho Ngữ chết đi”, cuối cùng lại đổi thành “Ngôn cẩu khốn chết đi”.

     Sau khi đọc thầm ba lần, Lan Ninh đã cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

     Cô từ bỏ ý định nấu bữa tối, lên mạng tìm video dạy bài thể dục duỗi người. Sau khi làm theo một lượt, thể xác và tinh thần của cô mới sảng khoái để đi nấu cơm.

     Trước khi đi ngủ, Lan Ninh dùng điện thoại đăng nhập vào tài khoản QQ cá nhân của mình, phát hiện thấy Đại THanh đã gửi tin nhắn cho cô hồi chiều.

     Đại Thanh: Ha ha ha ha buồn cười chết mất thôi, hôm nay ở bách hoá Thế Kỷ có một rạp chiếu phim mới khai trương, bạn trai của Tôn Kiều Kiều mời cô ta đi xem phim. Là phim cũ từ những mấy năm trước thì không nói làm gì, mùi Formaldehyde bên trong phòng chiếu còn chưa bay hết, Tôn Kiều Kiều vừa bước chân vào đã bị hun cho ngạt, cô ta tức giận tới độ sắp khóc tới nơi. Bạn trai Tôn Kiều Kiều cảm thấy cô ta không hiểu chuyện, vấn đề chính là phim được chiếu miễn phí, ha ha ha ha ha ha.

     Lan Ninh:”...”

     Lan Ninh: Rạp chiếu phim cố tình tìm họ tới hít hết Formaldehyde chứ gì...Người đàn ông này cũng thật là, không ngờ lại có thể tìm được bạn gái? :)

     Đại Thanh: Ha ha ha, khi mình nghe cô ta kể, đã cười tới độ nước mắt sắp chảy ra ngoài. Đàn ông quả nhiên là cặn bã tới độ mỗi người mỗi vẻ, Vu Mộ Viễn năm xưa cũng là một trong số đó.

     Ba chữ Vu Mộ Viễn đột nhiên nhảy sổ ra khiến Lan NInh sửng sốt trong thoáng chốc, sau đó cô nhìn thấy Đại Thanh nhanh chóng xoá dòng tin này đi.

     Đại Thanh: A ha ha ha ha, vừa rồi mình không nói gì đâu nhé, moah moah!

     Lan Ninh: Không phải cậu vừa nhắc đến tên Vu Mộ Viễn bỉ ổi kia sao :) Không cần phải kiêng dè, anh ta đích thị là tên bỉ ổi [mỉm cười]

     Đại Thanh: Nữ trung hào kiệt, tại hạ bội phục.


Bình luận

Sắp xếp theo