Loading...

Banner
Banner
Cảnh Xuân Vô Hạn
#47. Chương 47

Cảnh Xuân Vô Hạn

#47. Chương 47


Báo lỗi

Vì toà soạn không nhận, Lục Tử Hiên mới chọn cách tung tin lên mạng. Tung tin lên mạng càng tiện lợi, vì có nhiều người xem và có nhiều cách thức xem hơn, điều này càng được nhiều người biết đến, còn có thể tìm được gái đẹp, Lục Tử Hiên đã tính toán rất kĩ lưỡng. Đáng tiếc topic post lên lúc 5 giờ sáng, nửa tiếng sau đã bị xoá sạch. Tuy rằng bị xoá, nhưng topic vẫn có hơn ngàn lượt vào xem, nhận gần cả trăm bình luận. Người xem phản ứng sôi nổi, mồm năm miệng mười thảo luận không ngớt.
“Salon! Topic hay, mau đến xem.”
“Mấy người có tin không? Tôi thì tin.”
“Tốc độ nhanh thật.”
“Quạ trên đời con nào chẳng đen, đàn ông trên đời hỏng hết rồi.”
“Không thể nhìn người qua bề ngoài, kẻ thứ ba không thể đo bằng đấu.”
“Có thịt có thịt!”

“Cậu lưu ý chặt các diễn đàn trang web lớn, đừng bao giờ để những topic này lập ra.” Cung Triệt nói với người bên kia.
“Vâng, thưa Boss.”
“Có tình hình gì báo ngay cho tôi.” Cung Triệt nói rồi cúp điện thoại.
Ninh Tiểu Thuần nắm chặt nắm tay, bước từng bước qua, mắt nhìn chăm chăm không rời màn hình máy tính, câu chữ trong topic không lọt khỏi mắt cô.
Cung Triệt khép ‘bộp’ máy laptop, “Topic đã xoá hết rồi, em đừng lo quá.”
Có thể không lo được sao, tốc độ truyền tin trên mạng cô không phải không biết, cô không biết sẽ có bao nhiêu người quen nhìn thấy, nếu ai cũng xì xào bàn tán, cô còn mặt mũi nào gặp ai. Không nói trong công ty, chỉ riêng trường học, cô đã không dám tưởng tượng.
“Là Lục Tử Hiên phải không?” Ninh Tiểu Thuần quay lại hỏi Cung Triệt. Mấy tấm hình chụp ở Đế Đô đúng là lần trước lúc Lục Tử Hiên uy hiếp cô có đưa cô xem, cô đầy lòng tin anh sẽ thu xếp ổn thoả, không còn sóng gió nữa, nhưng cô sai rồi, Lục Tử Hiên tham lam như sói đói sẽ dễ dàng thu tay sao, đáp án là NO!
“Ừ, có thể lắm.” Cung Triệt xoa xoa trán, “Em ngủ 1 lát đi.”
Cô bây giờ làm sao ngủ được đây? “Em muốn về nhà trọ.” Ninh Tiểu Thuần chán nản nói.
“Anh đưa em về.” Cung Triệt vỗ vỗ vai Ninh Tiểu Thuần.
Ninh Tiểu Thuần gật đầu, mặc váy áo vào, rửa mặt, đi ra theo Cung Triệt.
Sáng sớm, trời còn tờ mờ sáng, đêm tối đang dần biến mất, ánh sáng tinh mơ từ từ thức tỉnh sau giấc ngủ say. Xa xa sương mù lượn lờ, mọi vật bị phủ 1 lớp màu trắng ngà mỏng manh, sương trắng nhuộm tất cả thành mông lung mờ ảo.
Xe chạy trên đường, Cung Triệt vừa lái xe vừa nói: “Anh sẽ không để Lục Tử Hiên làm càn, em yên tâm, anh có biện pháp đối phó hắn.” Nhân từ với kẻ thù là tàn nhẫn với chính mình.
“Anh tính làm gì?” Ninh Tiểu Thuần có chút lo lắng, Cung Triệt thủ đoạn cứng rắn, cô biết, nếu dồn người vào đường cùng, tức nước vỡ bờ, tình thế sẽ càng thêm nghiêm trọng.
“Hãy tin anh.” Cung Triệt quay lại nhìn mắt Ninh Tiểu Thuần.
Mắt anh sâu thẳm, trong mắt loé tia sáng mê hoặc, hút hồn người. Anh khẽ rủ mắt, lông mi dầy rậm như cánh bướm phủ xuống khuôn mặt tuấn tú. Ninh Tiểu Thuần nhìn anh, gật đầu liên tục. Cô tin anh.
Xe tới nhà trọ màu hồng đã là 6 giờ rưỡi sáng. 1 đêm không chợp mắt còn vận động quá độ tinh thần 2 người đều mỏi mệt, sắc mặt bơ phờ.
“9 giờ phải lên xe thật sao?” Cung Triệt hỏi.
“Dạ.” Ninh Tiểu Thuần đáp, sau khi có topic, cô rất lo tình hình ở dưới quê, không biết được mấy người nhìn thấy, cô muốn về nhà xem trước. Dù sao sớm muộn gì cũng phải đối mặt, cô không muốn lo lắng hồi hộp, sống không được yên ổn.
“Để anh đưa em ra nhà ga.” Cung Triệt ngồi xuống ghế salon.
“Anh… anh không về nhà ngủ bù sao?” Ninh Tiểu Thuần thấy thần sắc anh mệt mỏi, ngại anh phải vì cô mà cực nhọc.
“Em thu dọn đồ đạc đi, đừng quan tâm anh.” Cung Triệt nhắm mắt dựa lưng ghế nghỉ ngơi.
Ninh Tiểu Thuần nhìn anh, 1 dòng nước ấm len vào nơi mềm nhất trong lòng. Cô lấy lại tinh thần, xoay người chuẩn bị tắm rửa, thì điện thoại trong túi vang lên. Cô vừa cầm lên xem, là số nhà gọi tới, cô về nhà mà không nói ba mẹ biết trước, vì muốn cho họ 1 sự ngạc nhiên. Nhưng sao họ lại gọi sớm vậy, có chuyện gì nhỉ?
Cô nhấn nút nghe, “Alo?”
“Tiểu Thuần, đánh thức con dậy hả?” Tiếng mẹ cô từ bên kia, thân thương ấm áp sưởi ấm lòng cô.
“Không có, con dậy rồi, sớm vậy đã gọi con có gì không mẹ?”
“À, là thế này, bạn trai con sáng nay đến nhà mình.” Bà Ninh cười nói, “Con đó, yêu rồi sao không nói ở nhà biết vậy?”
Bạn trai?! Tia sét giữa trời quang đánh lên người Ninh Tiểu Thuần, cô hoảng sợ mở to mắt, nói không thành lời.
Bà Ninh nói tiếp: “Con không cần mua nhiều đồ, ba mẹ ở nhà không cần gì đâu, bắt người ta mang nhiều đồ tới như vậy, mẹ ngại quá…”
Đầu óc Ninh Tiểu Thuần đông đặc, lời mẹ nói cô không nghe ra được nữa, bạn trai theo lời mẹ là Lục Tử Hiên sao? Hắn làm sao biết nhà cô, hắn muốn làm gì? Tay cô cầm điện thoại bắt đầu run rẩy, suýt làm rớt điện thoại.
Môi cô mấp máy, nhưng không ra tiếng. Móng tay cắm thật sâu vào lòng bàn tay, cô lại không thấy đau. 1 lát sau, cô hít sâu mấy cái, ngắt lời mẹ, phẫn nộ nói: “Mẹ, bảo anh ta nghe điện thoại.”
Bà Ninh nghĩ con gái nhớ bạn trai, vì thế cười cười: “Được rồi được rồi, con chờ chút.”
Đầu kia phút chốc không còn tiếng động, sau đó Ninh Tiểu Thuần loáng thoáng nghe mẹ cô gọi: “Tiểu Lục, Tiểu Thuần gọi con nghe điện thoại.” Tiểu Lục, a, quả nhiên là hắn!! Chỉ chốc lát sau có tiếng sột soạt, điện thoại có người cầm nghe, “Hi, Tiểu Thuần.” Giọng nói khiến người căm ghét vang lên.
“Lục Tử Hiên!!” Ninh Tiểu Thuần quát lên.
Cung Triệt ngồi trên ghế salon nghe tiếng Ninh Tiểu Thuần quát, nghi hoặc quay lại, thấy Ninh Tiểu Thuần cầm điện thoại gầm lên, thân hình còn run nhè nhẹ, anh không khỏi nhíu mày.
“Ôi chao, anh biết em nhớ anh, nhưng cũng không cần mừng rỡ mà kêu tên anh vậy chứ, bị 2 bác nghe được thì xấu hổ lắm.” Lục Tử Hiên nhàn nhã nói.
Trái lại, Ninh Tiểu Thuần lại đè nén xúc động muốn mắng hắn, cô đầy giận dữ. Đầu kia loáng thoáng có tiếng mẹ cô cười khẽ, hừ, Lục Tử Hiên đúng là biết diễn trò, biểu hiện thật tự nhiên. Ninh Tiểu Thuần không muốn khuất phục trước con người này, cô hạ giọng hỏi: “Anh muốn làm gì?”
“Anh có thể làm gì chứ, chỉ là chúng ta quen lâu vậy rồi, anh chưa đến thăm hỏi ba mẹ em, về tình về lý đều không đúng, tiện thể cuối tuần về đây gặp luôn.” Lục Tử Hiên giả nhân giả nghĩa.
“Lục Tử Hiên, chúng ta đã chia tay!! Anh có gì không vừa lòng cứ trút vào tôi, chuyện không liên quan đến ba mẹ tôi!” Ninh Tiểu Thuần rối loạn, trong bình của hắn rốt cuộc chứa thứ gì?
“Anh giờ phải ăn sáng với 2 bác, cúp máy trước đây.” Lục Tử Hiên nhếch miệng cười, gác điện thoại.
Ninh Tiểu Thuần tức giận suýt ném điện thoại, cô nguyền rủa tên khốn kiếp Lục Tử Hiên này chết không tử tế!! Cô ngồi sụp xuống đất, không biết phải làm sao.
Cung Triệt thấy dáng vẻ cô, lo lắng đi tới hỏi: “Sao vậy? Em nói gì trong điện thoại mà có Lục Tử Hiên vậy?”
Ninh Tiểu Thuần nhìn Cung Triệt, như người chết đuối vớ được khúc gỗ, thấy được hi vọng. Cô bám chặt tay Cung Triệt, nói hết chuyện Lục Tử Hiên đến nhà cô ra từ đầu đến cuối. “Làm thế nào bây giờ, hắn rốt cuộc muốn làm gì?”


“Đừng gấp gáp.” Cung Triệt nhấn vai cô nói, “Chúng ta ngoài sáng hắn trong tối, đừng làm rối trận tuyến của mình, lấy tĩnh chế động, lấy bất biến ứng vạn biến. Anh với em cùng về, em đi thu dọn đi.”
“Anh cũng đi?” Ninh Tiểu Thuần há hốc hỏi.
“Ừ, đây không phải chuyện riêng của em, chúng ta cùng đối mặt.” Cung Triệt nhẹ giọng trấn an Ninh Tiểu Thuần.
Ninh Tiểu Thuần thấy Cung Triệt dịu dàng như thế, thiếu chút rơi nước mắt, cô gật đầu, đứng lên.
“Anh về lấy mấy bộ đồ, lát sẽ qua đón em, chúng ta lái xe về.” Cung Triệt nói.
Ninh Tiểu Thuần kéo góc áo anh, lo lắng hỏi: “Anh 1 đêm không ngủ, không thể lái xe mất mấy giờ được, quá nguy hiểm.”
Cung Triệt vỗ vỗ trán, thật sự là anh mệt mỏi, vì thế nói: “Được rồi, anh gọi tiểu Ngô đến lái xe.”
“Dạ.” Ninh Tiểu Thuần tiễn Cung Triệt ra cửa, thấy xe anh biến mất ở khúc quanh, mới quay vào thu dọn đồ.
Anh bất nhân thì tôi bất nghĩa. Lục Tử Hiên anh vô tình đừng trách tôi vô nghĩa. Từ giờ khắc này, tình nghĩa chúng ta coi như xoá bỏ!
Từ giờ phút này quay lưng đi về sau cả đời sẽ thành người xa lạ. Phồn hoa không còn, chỉ có thê lương.

Trời dần sáng, mặt trời đã nhô lên gần hết, đỏ chói trên trời. Mây trắng trên nền trời xanh không che được ánh sáng dịu nhẹ, ánh mặt trời sáng rực như ngàn sợi tơ vàng rải xuống đất. Xe chạy trên đường cao tốc, chỉ chốc lát sau, đã vào đến đường quốc lộ ở nông thôn. 1 gốc cây xanh um tươi tốt đứng vững chãi, 1 ngọn núi chập chùng uốn lượn. Không khí sáng sớm ẩm ướt thơm mùi cỏ, thỉnh thoảng mùi bùn đất từ ngoài bay vào qua cửa xe.
Ninh Tiểu Thuần với Cung Triệt đều ngồi ghế sau, trong xe yên lặng như tờ. Ninh Tiểu Thuần tuy là rất mệt, nhưng lòng lại lo lắng, không thể nhắm mắt nghỉ ngơi. Cung Triệt dựa lưng vào ghế nghỉ, lát sau, anh mở mắt thấy Ninh Tiểu Thuần vẫn ngồi tư thế cũ, chống cằm ngẩn người nhìn ngoài cửa sổ.
Anh đưa tay lắc lắc, đẩy đẩy vai Ninh Tiểu Thuần, cô như con thỏ nhỏ bị hoảng sợ, giật bắn, phản ứng thái quá, đầu cốp lên trần xe, đau đớn. “Á…” Cô ôm đầu, kêu lên.
Cung Triệt bất lực nhìn cô, rồi rất tự nhiên vươn tay, nhẹ nhàng xoa đầu cô, nói: “Em cho đầu em là búa hả, nếu đụng nát trần xe, em phải đền đó…”
Cô đau muốn chết, anh còn châm chọc, đầu sỏ gây ra là anh chứ ai… Ninh Tiểu Thuần oán thầm anh n lần, sau đó lên tiếng: “Có chuyện gì sao?”
“Không phải mệt sao, sao không nghỉ đi?” Cung Triệt hỏi.
“Không ngủ được…” Mắt thấy càng về gần nhà, lòng cô càng lo âu.
“Đừng lo quá, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng.” Cung Triệt vỗ vỗ tay cô nói.
“Ừm.” Có anh bên mình, không phải nên yên tâm rồi sao? Ninh Tiểu Thuần thở dài, từ từ nhắm mắt lại, cơn buồn ngủ kéo đến, cô chậm rãi thiếp đi, cô dựa đầu vào lưng ghế, rồi từ từ nghiêng người, cuối cùng ngả lên vai Cung Triệt.
Cung Triệt nghiêng đầu, mắt nhìn khuôn mặt ngủ say của Ninh Tiểu Thuần, mặt cô vùi vào cổ anh, bóng mi cong dày, khuôn mặt lúc ngủ yên tĩnh. Anh nghe tiếng cô hít thở đều đều, đôi môi mọng khẽ mở, chớm chạm vào da cổ anh, hơi thở ấm áp phả lên cổ ngưa ngứa.
Anh nhìn cái đầu nhỏ chôn trong cổ mình, không khỏi cười khổ, điều chỉnh thế ngồi cho cả 2 thoải mái 1 chút. Không ngờ vai anh vừa nhích, môi cô đã in lên da anh, đây mới là tra tấn, như món điểm tâm ngon lành để trước mắt, lại không thể đụng vào, chỉ có nhìn ngắm thèm thuồng, thật muốn giết người mà.
Anh đưa tay nâng nhẹ đầu cô, sau đó nhích vai, chỉnh tư thế, rồi đặt đầu cô lên vai anh lại. Đầu cô chỉ khẽ nhích, ưm 1 tiếng, tìm vị trí thoải mái hơn, ngủ tiếp. Cung Triệt lại lần nữa cười khổ, khẽ khàng sờ sờ má cô.
Tài xế tiểu Ngô ngồi trên ghế lái nhìn qua kính chiếu hậu thấy 2 người tiếp xúc thân mật, miệng há thành chữ O, nhưng ngậm lại rất nhanh. Anh ta đã gặp không ít người, không kinh sợ khi thấy chuyện kì lạ. Hơn nữa, lúc trước anh ta đến nhà tổng giám đốc lấy tài liệu, từng thấy cô trợ lý này trong nhà tổng giám đốc, còn mặc sơ mi nam. Hì hì, rõ ràng là bọn họ quan hệ mập mờ. Mắt tiểu Ngô loé sáng, che miệng cười trộm.
Chỉ là, trong ấn tượng anh ta, tổng giám đốc ăn trên ngồi trước đẹp trai ngoài của cải giàu có, hấp dẫn ong bướm, nhưng tổng giám đốc luôn ăn nói chừng mực, lễ độ mà không thân thiết, không có tai tiếng tình dục nào. Khi anh ta phát hiện tổng giám đốc với cô trợ lý này có mối quan hệ không tầm thường thì quả là kinh hãi
Cung Triệt thôi nhìn chăm chú Ninh Tiểu Thuần, thấy thời gian còn sớm, anh cũng nhắm mắt ngủ. Xe chạy bon bon trên đường, rất nhanh đã vào đến thị trấn nhỏ. Đồng ruộng vàng mênh mông bên đường, gió thổi nhẹ, lúa trên đồng dập dờn, năm ba cây cúi mình trong gió.
Ngủ 1 giấc, tinh thần cũng sảng khoái, Cung Triệt mở mắt, thấy cảnh đồng quê và những nông dân chất phác lùi lại qua cửa sổ, tâm trạng đột nhiên thấy vui. Luôn sống trong thành phố bê tông cốt thép, đã bao lâu không rời khỏi nhà giam đó, tiếp xúc với thiên nhiên rồi?
Ninh Tiểu Thuần cũng tỉnh lại, mở đôi mắt ngái ngủ, thấy khuôn mặt Cung Triệt phóng to trước mắt, cô không thể ngờ nổi dụi dụi mắt, khuôn mặt tuấn tú không biến mất, hơn nữa đầu cô còn để trên cổ anh, cô hết hồn giật ngược lại. 1 lần nữa lại đụng ót vào trần xe, tự tạo nghiệt không thể sống, cô ôm đầu thở dốc vì kinh ngạc.
“Xin, xin lỗi…” Ninh Tiểu Thuần lén liếc về phía Cung Triệt. Ý cô là do cô dựa vào anh mà ngủ, ai ngờ Cung Triệt hiểu sai ý, bất lực nói: “Xe bị em đụng mãi, thật là đáng thương!”
“Xin lỗi…” Là xin lỗi chiếc BMW của Cung Triệt.
Cung Triệt thấy xe đã vào thị trấn, không đùa với cô nữa, anh nói với tiểu Ngô: “Tìm khách sạn dừng lại.”
“Dạ.” Tiểu Ngô nghe thấy, cung kính đáp.
Khách sạn?! Ninh Tiểu Thuần khó hiểu nhìn anh. Cung Triệt nhận ra ánh mắt cô: “Anh tìm khách sạn ở lại, tiểu Ngô đưa em về nhà. Sau khi em về đừng hoảng hốt, xem xem ý đồ Lục Tử Hiên là gì trước. Lấy tĩnh chế động, lấy lùi làm tiến, căng chùng vừa phải, lùi 1 bước để đánh trả đối phương. Không phải lúc quan trọng, anh sẽ không xuất hiện trước Lục Tử Hiên, nên chúng ta phải liên lạc bằng điện thoại, có chuyện gì cứ gọi anh bất cứ lúc nào.”
“Dạ.” Ninh Tiểu Thuần gật đầu.
Xe đến cửa 1 khách sạn 5 sao thì ngừng lại, Cung Triệt xuống xe, ra dấu tay Ninh Tiểu Thuần gọi điện xong thì vào khách sạn. Ninh Tiểu Thuần nhìn Cung Triệt biến mất vào trong, quay lại nói với tiểu Ngô: “Chúng ta đi thôi.”
Xe rời khách sạn, sau nhiều lần quẹo trái quẹo phải, cuối cùng ngừng lại trước 1 tiểu khu. Ninh Tiểu Thuần hít 1 hơi, sau đó xuống xe, gật đầu với tiểu Ngô, rồi kéo hành lý đi vào. Nơi này vẫn như cũ, không có thay đổi gì nhiều, ngay cả bồn hoa cũng dường như không đổi, kì thật chúng đã không còn như lúc trước cô thấy, chúng đã chết đi, rồi mọc lại. Bây giờ, vẫn sinh sôi tươi tốt.
Ninh Tiểu Thuần lên lầu, đứng ở cửa nhà bồi hồi 1 chút mới nhấn chuông. 1 lát sau, trong nhà có tiếng dép đi ra, lúc cửa mở, tiếng mẹ cô hỏi: “Ai vậy?”
“Mẹ.” Ninh Tiểu Thuần vui vẻ gọi mẹ.
Bà Ninh nhìn Ninh Tiểu Thuần, không thể tin dụi mắt, xác định con gái đứng trước mặt là sự thật, vui vẻ gọi vào trong: “Ba nó ơi, Tiểu Thuần về rồi này.” Nói xong vui vẻ kéo tay Ninh Tiểu Thuần, nhìn qua nhìn lại: “Con gầy đi đó Tiểu Thuần…”
“Không có mà, mẹ xem đi, con béo thì có.” Ninh Tiểu Thuần chứng minh cô béo, còn kéo tay mẹ, nhéo thử eo mình.
“Trên người được mấy kí thịt chứ, còn bảo béo cái gì.” Bà Ninh bất mãn nhíu mày.
“Mẹ, mỗi ngày con ăn được lắm, sắp giống heo rồi, mẹ đừng lo mà.” Ninh Tiểu Thuần ôm vai mẹ cô.
“Con gái…” Trong phòng truyền ra tiếng đàn ông còn nặng nhọc, ông Ninh đi ra, thấy con gái đứng ở cửa, xúc động không nói thành lời.
Ninh Tiểu Thuần thấy ba cô sắc mặt hồng hào, trong lòng rất vui, đang định chạy lên ôm ông, thì thấy kẻ đi sau ra sau ông, khuôn mặt đang tươi cười bỗng xụ xuống, đầy vẻ đề phòng, cẩn thận nhìn hắn.
Là Lục Tử Hiên!


Bình luận

Sắp xếp theo