Loading...
Màu nền
Kích thước chữ
Kích thước chữ hiển thị
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
Đến khi thấy bóng dáng nhỏ bé xuất hiện đang vui vẻ vừa đi vừa hát anh không tự chủ được lái xe đi theo. Khi cô đã vào siêu thị rồi anh vẫn ngồi trong xe mà quan sát chờ đợi.
Nhìn thấy Anh Thu túi lớn túi nhỏ bắt taxi anh liền đuổi theo, nhưng vẫn chú ý duy trì một khoảng không để cô phát hiện. Đến khi nhìn thấy cô không phải quay về nhà mà đi một hướng khác, khoảng một lúc xe của cô dừng lại ở một toà nhà. Anh nhếch môi tự chế giễu mình. Thì ra là Anh Thu đến nhà bạn trai, anh lại đi theo như một kẻ bám đuôi. Ý nghĩ này vừa xuất hiện trong lòng từng đợt khó chịu dâng lên kèm theo đó có chút gì đó đau nhói.
Anh Thu vẫn không hay biết gì, cô thang máy lên tầng ba. Mặc dù gần tối nhưng vẫn dư âm của nắng nóng, không khí oi bức, xách thêm đồ nặng khiến cả người mệt mỏi. Cô thả túi đồ xuống chân, thở mạnh, đợi một lúc cô nhanh chóng lấy chìa khoá ra mở cửa.
"Cạch!"
Trong nhà có ánh đèn lờ mờ. Không lý nào! Minh Khải nói ngày mai anh ấy mới về mà.
Anh Thu cẩn thận bước từng bước nhỏ, vừa đi vừa quan sát. Đến ghế sô pha, trên nền nhà vung vãi quần áo, là quần dài đàn ông, váy phụ nữ, còn có cả đồ lót. Trong lòng dâng lên dự cảm chẳng lành, cô tiến nhanh đến phòng ngủ. Cánh cửa chỉ khép hờ, xem ra chủ nhân của nó gấp gáp đến nổi chẳng kịp đóng cửa. Mà thông qua khoảng trống cô vừa vặn thấy được thân ảnh của hai người đang quấn lấy nhau trên giường.
Trái tim run lên, nước mắt không tự chủ mà rơi xuống. Minh Khải cứ như thế mà phản bội cô!
Anh Thu cắn môi thất thần xoay người rời khỏi. Cô không tin vào mắt mình. Nhưng đến trước cửa nhà lại gặp phải Phạm Tích Nhân chặn trước cửa. Anh sa sầm mặt nhìn Anh Thu nước mắt rơi không ngừng.
Không yên lòng anh đi theo cô lên tận đây, định nhìn một cái rồi về, nhưng khi nhìn vào nhà nhìn cảnh tượng kia anh cũng biết bên trong đang diễn ra chuyện gì.
Anh Thu liếc mắt một cái, né Phạm Tích Nhân mà đi ra nhưng anh lại chặn lối đi của cô: "Cô không định quay lại cho đôi cẩu nam nữ đó một trận sao?"
"Không phải chuyện của anh!" Cô chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây.
Phạm Tích Nhân vẫn cố chấp ngăn Anh Thu lại, anh đặt tay lên vai cô hơi dùng sức, nhìn thẳng vào mắt cô nói: "Anh Thu mà tôi biết đi đâu rồi, ít nhất phải cho hắn ta một cái tát rồi đường hoàng chia tay." Rõ ràng đây là lỗi của tên đàn ông kia mà cô chứ như con rùa rúc cổ không dám đối diện. Trước mặt anh cô tỏ ra kiêng cường bây giờ gặp chuyện lại trở nên yếu đuối cho ai xem?
Bả vai truyền đến cảm giác đau nhức, cộng thêm ánh mắt của Phạm Tích Nhân như có sức mạnh nhìn thấu nội tâm làm cô tỉnh táo không ít. Đúng! Tại sao cô phải hèn nhát mà rời khỏi đây.
Anh Thu hít mạnh một hơi, hai tay nắm chặt thành quyền quay người trở ngược vào trong. Cô đẩy mạnh, cánh cửa đập vào tường phát ra âm thanh "Ầm!" Hai con người trên người cũng vì thế giật mình dừng lại. Cô gái la: "Á!" Một tiếng lấy chăn che kín mình. Minh Khải thấy Anh Thu sửng sốt, rồi nhanh chóng mặc vội quần áo chạy tới gấp gáp giải thích: "Anh Thu không phải như em thấy đâu, nghe anh nói."
Anh Thu đẩy Minh Khải ra, tát cho anh ta một cái, rồi cười lạnh: "Minh Khải tôi quá xem thường anh rồi, chúng ta chia tay đi."
Cái tát này dùng lực rất mạnh, một bên má bỏng rát. Minh Khải lấy tay sờ, đến khi nhìn lại có chút máu dính vào tay. Anh ta hung hăng kéo Anh Thu ra khỏi phòng, hoàn toàn thay đổi thái độ: "Cô tỏ ra thanh cao cái gì chứ, chia tay thì chia tay."
Nói xong lời này cô thấy thoải mái vô cùng, sớm tránh xa được một tên cặn bã. Đúng như Phạm Tích Nhân nói cô quay lại nói lời này hoàn toàn là sự lựa chọn sáng suốt.
Anh Thu không ngờ Minh Khải lại là con người như vậy. Không đúng chỉ là cô chưa nhận ra bản chất thật sự của anh ta mà thôi. Cảnh tượng này thật giống như Ái Vy ở công ty, mà cấp độ chỉ có cao hơn, làm cô một trận kinh tởm.
"Khốn khiếp! Tôi đã nhìn lầm anh."
Minh Khải nhếch môi: "Cô tự nhìn lại mình đi. Có cái gì hơn người còn ra vẻ bảo thủ, đến hôn cũng tránh né, cho dù là người kiên nhẫn nhất cũng không chịu được. Đến nước này tôi nói cho cô biết, thật ra ban đầu thấy cô mới mẻ nên mới thử quen, cô nghĩ rằng tôi yêu cô sao? Đúng là ngây thơ!"
Ở nơi làm việc chỉ có Anh Thu là dáng dấp tạm ổn, có tí phong cách, trong lúc nhàm chán anh ta mới để ý đến Anh Thu mà thôi. Ban đầu cô làm dâng lên ý chí muốn chinh phục của anh ta, lâu dần anh ta chịu hết nổi rồi.
"Cô biết không? Mỹ Lan là con ông chủ đó, xinh đẹp yêu kiều lại biết điều hơn cô gấp trăm lần." Lúc Anh Thu nghĩ việc đi thực tập, chính là lúc Minh Khải quen được Mỹ Lan, là Mỹ Lan chủ động theo đuổi anh ta, gia thế khá giả lại xinh đẹp, mối quan hệ với Anh Thu không chút tiến triển. Nhìn thấy Mỹ Lan lâu dần thành động lòng. Trong lúc phân vân giữa Anh Thu và Mỹ Lan anh ta đã hỏi Anh Thu có định làm ở AHS hay không lại nhận được cái lắc đầu của cô. Rõ ràng là một công ty lớn lại chê bai, không hề có ý chí tiến thủ, định để anh ta bao nuôi hay sao? Giữa một người nhà giàu yêu anh ta và một người lúc nào cũng ra vẻ thanh thuần lại ăn bám nên chọn ai? Anh ta không có ngu để lựa chọn sai lầm.
Vì thế anh ta quyết định đi công tác, Mỹ Lan tất nhiên cũng đi theo.
Vẫn là có chút tiếc nuối chưa chạm vào được Anh Thu nên chưa nói ra, không ngờ hôm nay lại bị phát hiện. Cũng không sao, kết thúc tại đây cũng chẳng mất mác gì.
Minh Khải nói Anh Thu mới nhớ Mỹ Lan là con ông chủ chỗ cô làm, cô đã gặp vài lần, không ngờ cô ta có ý với Minh Khải, mà Minh Khải vì hư danh cũng không từ chối. Tất nhiên làm con rể ông chủ tốt hơn rất nhiều so với cô.
Hai người bọn họ mới đúng là một cặp trời sinh.
"Cô với tôi cũng cùng một loại người thôi." Thật ra Minh Khải có quay lại thành phố Z mấy tuần trước, khi đến trước nhà Anh Thu lại thấy cô đi xuống cùng một người đàn ông vào buổi sáng sớm. Cũng là "Ông ăn chả bà ăn nem" cả thôi, còn ra vẻ trong sáng không cho anh ta động vào.
"Anh nói cái gì?"
"Tôi..."
Minh Khải đang muốn nói liền bị Phạm Tích Nhân cắt ngang, anh nhìn Anh Thu: "Với những loại người này không cần nói nhiều, đi thôi!"
Minh Khải đứng một bên cũng nhận ra chính là người đàn ông anh ta đã bắt gặp buổi sáng hôm ấy.
Truyện được đăng tải duy nhất tại Sime Ngôn Tình: https://simengontinh.com/cuoc-gap-mat-dinh-menh/chuong-30
Anh Thu càng nghe càng tức giận, cô hung hăng đá cho Minh Khải một cái. Anh ta lập tức đứng lên muốn đánh trả lại bị Phạm Tích Nhân ngăn cản, lực của anh mạnh hơn Anh Thu rất nhiều, ra tay rất nhanh, trực tiếp đánh Minh Khải mấy cái làm anh ta gục luôn xuống sàn nhà không đứng dậy nổi.
======================
Anh Thu xuống dưới chung cư, cô hơi ngẫn mặt để gió lạnh phả vào người, như vậy mới tỉnh táo được một chút. Loại người như Minh Khải may mắn cô sớm cô bắt gặp tại trận, anh ta không còn đường chối cải, nếu không cô sẽ còn bị bộ mặt ôn nhu của anh ta đánh lừa không biết khi nào mới thức tỉnh.
Đoạn tình cảm này chỉ mới chớm nở, không đặt nhiều hy vọng cho nên cũng không quá đau thương! Chỉ cảm giác bị phản bội không dễ chịu chút nào!
Phạm Tích Nhân chỉ một mực im lặng đi theo sau Anh Thu, cô nhìn anh cười hết sức tự nhiên, cũng không dùng kính ngữ, quan hệ giữa bọn họ không còn là sếp với nhân viên, xưng hô hoàn toàn không cần để ý, mà cô cũng không thích vậy. Cô nói: "Này! Anh đi uống rượu với tôi không?" Cô không hỏi tại sao anh lại đi theo cô đến tận đây mà chỉ đơn giản rủ anh cùng đi uống rượu.
Phạm Tích Nhân hơi cong môi hỏi: "Cô biết uống rượu sao?" Thất tình đau khổ nên mới nghĩ đến mượn rượu giải sầu?
Anh Thu bĩu môi, hôm nay bị Minh Khải phản bội lại bị Phạm Tích Nhân xem thường: "Tôi ngàn chén không say, không tin chúng ta thử xem!" Cô nhìn anh đầy thách thức.
Phạm Tích Nhân rất sảng khoái đồng ý, anh cũng đang muốn uống rượu, liền cùng Anh Thu đến một quán Bar nổi tiếng của thành phố Z làm bạn nhậu.
Đúng như Anh Thu nói, cô không phải "gà mờ" trong lĩnh vực này, tương đối rành về rượu, đã gọi liên tục mấy loại rượu, sau đó vui vẻ mà uống cạn, mặt không biến sắc, đến nhăn mặt một cái cũng không có. Càng uống cô càng hưng phấn, trên bàn ly trống bày khắp nơi.
Anh nhớ lại ngày đầu tiên cô đến công ty làm việc, trên người cũng ngửi được loáng thoáng mùi rượu. Không ngờ cô gái nhỏ này đây lại là một cao thủ.
Âm thanh sống động của nhạc sàn vang lên, Anh Thu lắc lư theo, sau đó cô nhìn Phạm Tích Nhân một cái: "Tôi đi nhảy, anh ở đây đi."
Hôm nay Anh Thu mặc quần jean ống loe, áo sơ mi khoác ngoài, bộ dạng tương đối giống lần đầu tiên anh gặp cô ở "Thiên đường xem mắt". Mà khi cô nói muốn đi nhảy, liền cởi áo sơ mi ra, bên trong là một chiếc áo hai dây dạng croptop chỉ dài đến rốn, vừa vặn lộ ra vòng eo thon gọn, làn da cô trắng hồng, dưới ánh đèn càng thêm nổi bật. Làm anh không tự chủ mà dời ánh mắt nhìn chằm chằm vào eo cô.
Anh Thu cũng phát hiện ra Phạm Tích Nhân đang nhìn ở đâu, cô chỉ cười một tiếng trông rất quyến rũ, phất tay tràn đầy sức sống mà đi lên sàn nhảy.
Phía trên sàn nhảy có rất nhiều nam thanh nữ tú đang lắc lư theo nhạc, không khí hoàn toàn nóng bỏng, tràn đầy phấn khích. Mà Anh Thu cũng rất nhanh hoà nhập vào đám đông, đưa tay làm mấy động tác phiêu theo nhạc. Đúng là âm nhạc là liều thuốc tốt nhất! Tâm trạng theo đó được giải toả không ít.
Mà khi Anh Thu bước lên cũng đã thu hút được ánh mắt của mấy anh chàng, bọ họ dần tiến sát về phía cô cùng cô nhảy. Anh Thu cũng không để ý mặc kệ bọn họ. Chỉ có Phạm Tích Nhân bên dưới đã bắt đầu cảm thấy khó chịu.
Một người đàn ông đưa một ly rượu, nở nụ cười tiêu chuẩn nhìn Anh Thu: "Người đẹp có thể mời em một ly không?"
Anh Thu nhìn một cái, nhận lấy, nâng cốc nhìn người đàn ông trước mặt bắt đầu uống. Nhưng chỉ vừa uống được một ít liền bị một lực giật lấy, làm cô xém sặc. Là Phạm Tích Nhân, anh rất không hài lòng nhìn cô: "Nhảy xong rồi thì đi xuống." Nói xong anh quăng ánh mắt hung hăng nhìn người đàn ông kia rồi lôi kéo Anh Thu lảo đảo đi đến chỗ ngồi.
Anh Thu bực bội: "Anh làm cái gì vậy?" Muốn quản giáo cô sao?
"Cô nói đi uống rượu lại bỏ tôi ngồi một mình đi uống cùng người khác." Lại còn là đàn ông. Anh muốn hỏi cô có ý gì mới phải.
Anh Thu nhìn Phạm Tích Nhân cười, anh ta nói cũng đúng, cô rót đầy rượu đẩy đến: "Tôi xin tạ lỗi!" Sau đó cô một hơi uống hết.
Khuôn mặt của Anh Thu đã phiếm hồng, ánh mắt mơ hồ. Cô bất ngờ đập bàn đứng dậy đi đến gần Phạm Tích Nhân cười quyến rũ nhìn anh. Sau đó dùng một tay cố định gương mặt anh, tay còn lại uyển chuyển phát thảo đường nét gương mặt anh hỏi: "Anh thấy tôi thế nào? Có bảo thủ không?"
Phạm Tích Nhân hoàn toàn im lặng, duy trì ánh mắt nhìn Anh Thu. Anh không kịp phản ứng trước một loạt hành động của cô. Anh đang định mở miệng nói rằng: "Không bảo thủ mà ngược lại rất quyến rũ!" Thì Anh Thu đã làm một việc khiến anh không nói nên lời nữa rồi.
Anh Thu thấy Phạm Tích Nhân khi dễ không trả lời mình, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, hơi thở đầy mùi rượu bắt đầu tiến sát vào mặt Phạm Tích Nhân, đặt lên môi anh một nụ hôn, tư thế duy trì được mấy giây. Mà cũng không tính là hôn, cô chỉ đơn giản áp sát môi mình vào môi anh mà thôi, giống như đóng dấu. Sau đó cô buông ra, tiếp tục hỏi: "Bây giờ hết bảo thủ rồi chứ?"
Thì ra Anh Thu bị ám ảnh bởi lời nói của Minh Khải nên mới trở nên bạo dạng như vậy. Nhưng mà anh rất thích dáng vẻ của cô lúc này.
Anh Thu đã thấm hơi men, cũng không nghĩ nhiều, cứ như một đứa trẻ học làm người lớn, thấy Phạm Tích Nhân vẫn chưa hài lòng về nụ hôn vừa rồi, cô lắc đầu: "Để tôi thử lại." Rốt cuộc như thế nào mới hết bảo thủ đây, cô không biết.
Phạm Tích Nhân giơ tay cố định gương mặt Anh Thu, ngăn không cho cô lộn xộn, anh nở nụ cười tà mị: "Để tôi dạy em!" Anh biến thành người chủ động, ghé sát vào môi cô.
Hôn xong, nhìn Anh Thu càng toát ra vẻ kiều diễm chết người. Cô cứ như hoàn toàn trở thành một người khác, cứ quấn lấy anh liên tục. Mà anh còn từ chối nữa chắc chắn chính anh cũng nghi ngờ về giới tính của mình.
Ông chủ quán Bar này cũng rất có đầu óc kinh doanh, kế bên cho xây dựng một khách sạn cao cấp, từ quán Bar cũng không cần ra ngoài, có một lối đi thông qua khách sạn. Hiện tại Phạm Tích Nhân và Anh Thu đã rời khỏi quán Bar, đang có mặt trong một căn phòng cao cấp nhất.
Chương này đã có vấn đề gì?
Vui lòng cho chúng tôi biết chương này bị lỗi gì?.
Vui lòng báo cáo lỗi chi tiết để ưu tiên chỉnh sửa.
Gửi báo cáo thành công!
Cảm ơn phản hồi của bạn. Chúng tôi sẽ điều chỉnh sớm nhất có thể.
Gửi báo cáo thất bại!
Đã có lỗi xảy ra trong quá trình gửi báo cáo. Vui lòng thử lại.