Loading...
Màu nền
Kích thước chữ
Kích thước chữ hiển thị
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
Đầu tiên Ái Vy vờ lấy cớ ba cô ta bị bệnh, tiếp theo là chuyện quên làm bản kế hoạch để nhờ sự hỗ trợ của Anh Thu. Cô ta biết nếu làm đến chiều không thể nào xong được. Với tính cách của Anh Thu mà cô ta cảm nhận được chắc chắn sẽ giúp đỡ hết mình. Vì thế cô ta đánh cược nói dối ba cô ta nhập viện để Anh Thu phải tăng ca ở lại công ty làm một mình.
Thực ra ban đầu định dụ Anh Thu đến một nơi vắng vẻ rồi nhốt lại, nhưng đến khi nghĩ ra thì thời gian gấp gáp không kịp chuẩn bị, nhốt Anh Thu ở toilet công ty cũng rất hợp lý. Ái Vy sợ nếu cô ta đích thân ra tay sẽ bị camera ghi hình lại nên đã thuê một người trà trộm vào, đợi Anh Thu đi vào toilet sẽ nhốt lại. Mà mọi việc tiến triển rất thuận lợi cho đến vừa rồi gặp Anh Thu hoàn toàn không chút sức mẻ cười nói vui vẻ.
"Reng Reng Reng!" Là thông báo họp khẩn cấp nội bộ. Mọi người nhanh chóng tập họp, đến khi Ái Vy đến nơi phòng họp đã đông đủ người. Cô ta nhíu mày khó hiểu, kéo ghế ngồi xuống. Trên bục là Phó tổng đang đứng. Đáng lẽ giờ này Phó tổng phải đi công tác rồi chứ, tại sao còn ở đây chủ trì cuộc họp. Hàng loạt nghi vấn xuất hiện rong đầu, không chỉ Ái Vy mà mọi người cũng xì xầm bàn tán.
"Mở cuộc họp này tất nhiên là vì một chuyện quan trọng." Phạm Tích Nhân nhìn xuống phía dưới, nhẹ nhàng nói. Đám đông cũng bắt đầu im lặng lắng nghe.
"Các bạn có biết đêm qua có nhân viên bị kẹt trong toilet trong công ty không?" Một lần nữa tiếng bàn tán lại vang lên. Phạm Tích Nhân nhìn phản ứng của mọi người tiếp tục nói: "Tôi nghi ngờ có người cố ý làm chuyện này cho nên mới mở cuộc họp điều tra."
"Ầm!" Trong lòng Ái Vy thót lên một cái, hai tay đặt dưới bàn bắt đầu run run, như vậy hôm qua đích thực Anh Thu bị nhốt. Nhưng chuyện này làm sao lại kinh động đến Phó tổng, còn muốn tìm thủ phạm.
Nhất định phải bình tĩnh! Cô ta không trực tiếp ra tay, cho dù camera ghi hình lại cũng là một người khác, không liên quan đến cô ta.
Cho dù là suy nghĩ vậy nhưng trên trán Ái Vy bắt đầu lấm tấm mồ hôi, cô ta cố sức vặn nắp chai nước, uống một hớp. Để xem Phó tổng điều ra kiểu gì.
Trên màn hình chiếu lớn xuất hiện cảnh Anh Thu vào toilet, sau đó có một người xuất hiện, là dáng phụ nữ, người đó mặt đồ đen, bịt khẩu trang còn đội một cái nón kết cũng màu đen đi theo sau Anh Thu vào bên trong. Khoảng mười lăm phút sau, người phụ nữ đó đi ra, bộ dạng lén la lén lút nhìn xung quanh rồi đi thật nhanh.
Chỉ thấy người phụ nữ đó đi ra, còn Anh Thu không thấy đâu. Đây chính là lúc Anh Thu bị nhốt bên trong, mà thủ phạm tất nhiên là người phụ nữ đó.
Phải công nhận bộ phận kỹ thuật của AHS điều tra thật nhanh, video cũng nhanh chóng được đem đến, vô cùng rõ nét, tuy nhiên vì là ban đêm nên hình ảnh không màu, thủ phạm lại mặc đồ đen che kín mặt khó mà nhận dạng. Chỉ quay được cảnh bên ngoài toilet chứ bên trong không rõ người kia làm cách nào nhốt Anh Thu lại.
"Mọi người đã xem xong, nếu ai nhận ra người trong hình là ai, công ty sẽ có một khoản thưởng." Vẻ mặt Phạm Tích Nhân nghiêm trọng, xem ra anh rất để tâm: "Chuyện này đã làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến an toàn nhân viên, cho nên trong sáng nay nhất quyết phải tìm ra thủ phạm." Nói rồi anh ngồi xuống ghế chờ đợi thông tin từ mọi người cung cấp.
Mà bên dưới hoàn toàn im lặng, không ai có manh mối gì. Cho dù phần thưởng kia rất lớn làm người ta xôn xao nhưng làm gì có thông tin mà cung cấp.
Thời gian chậm rãi trôi qua, sắc mặt của Phạm Tích Nhân càng trở nên khó coi. Buổi sáng nay chỉ để tìm thủ phạm không ai được phép ra ngoài làm việc.
Không khí căng thẳng, bây giờ mọi người mới nhận ra so với áp lực công việc thì áp lực do Phó tổng gây ra mới đáng sợ. Mà họ phải ngồi đây chịu đựng đến bao giờ.
Ái Vy mừng thầm trong lòng, thì ra Phó tổng chỉ tạm thời tức giận mà thôi, chứ hoàn toàn không có chứng cớ. Cô ta yên tâm không ít.
Nhưng Ái Vy chưa kịp vui mừng Phạm Tích Nhân nhíu mày nhìn điện thoại một cái rồi đứng lên, ghé sát vào micro nói: "Thật ra trong lúc chờ đợi tôi đã cử người đi điều tra, bây giờ đã có kết quả!" Anh nói vô cùng chậm rãi, dành thời gian nhìn lần lượt từng người, cuối cùng hướng đến Anh Thu ngồi hàng đầu nhếch môi cười: "Là một thực tập sinh trong công ty AHS."
Đây là cuộc họp bộ phận, nên ở đây có bao nhiêu thực tập sinh mọi người đều rõ nhất. Ngoại trừ Anh Thu là người bị hại thì không phải còn chín người sao? Vậy có thể là ai đây? Ánh mắt nghi ngờ lập tức dồn về chỗ mấy thực tập sinh đang ngồi, bọn họ đều bị xếp vào diện nghi phạm. Nhưng chỉ có một thủ phạm vậy ai là thủ phạm thật sự?
Quản lý Lâm ngồi cạnh Ái Vy cũng không nhịn được thắc mắc: "Em nghĩ là ai?"
Ái Vy biểu cảm cứng nhắc, cố gắng tỏ ra bình thường cười nhẹ: "Em cũng không đoán được."
Quản lý Lâm "Ồ!" lên một tiếng cũng không suy đoán tiếp: "Là ai thì người đó có tật giật mình thôi!" Sớm muộn gì cũng biết. Nhưng vì câu nói này cả người Ái Vy khẽ vô thức run lên.
Phạm Tích Nhân chơi trò "mèo vờn chuột" đã đủ, anh cũng không làm mất thời gian nữa, nhanh chóng cho phát đoạn băng lên.
Là cảnh Ái Vy đứng ở cầu thang gọi điện thoại, được quay cận cảnh khuôn mặt cô ta, đáng nói là dù là camera ghi hình nhưng sẽ không có âm thanh, nhưng ở đây lại được lồng ghép cả âm thanh vào. Thật ra Phạm Tích Nhân ngồi chần chừ không đưa ra bằng chứng chỉ vì muốn bộ phận kỹ thuật thêm âm thanh vào đoạn ghi hình cho sống động mà thôi.
"Đêm qua cô có thật sự nhốt Anh Thu vào toilet không? Vậy tại sao cô ta vẫn có thể bình yên đứng trước mặt tôi?..." Đoạn video phát đến lúc Ái Vy nhận thông báo họp khẩn thì dừng lại.
Ái Vy nghe tiếng mình trong đoạn băng, lại bị ánh mắt khinh bỉ của mọi người nhìn mình, cô ta đứng bật dậy điên cuồng lắc đầu: "Đoạn video này đã bị chỉnh sửa, đúng là tôi đứng ở cầu thang nhưng những lời kia không phải của tôi."
Cả khẩu hình miệng và lời nói đều trùng khớp như vậy còn muốn chối.
"Đúng là có cắt ghép âm thanh vào, nhưng cô muốn có bằng chứng xác thực hơn tôi cũng có." Không biết Lê Na đã lấy túi xách của Ái Vy đem lên đứng gần Phạm Tích Nhân từ lúc nào.
Truyện được đăng tải duy nhất tại Sime Ngôn Tình: https://simengontinh.com/cuoc-gap-mat-dinh-menh/chuong-29
Cô ấy từ trong túi xách của Ái Vy lấy ra một cây bút ghi âm nhỏ xíu, bật lên áp sát vào micro, vẫn là lời nói của Ái Vy phát ra.
Ái Vy chạy đến chỗ Anh Thu, cô ta sắp khóc đến nơi, liều mạng nắm cánh tay Anh Thu miệng liên tục nói: "Xin lỗi, xin lỗi tớ không cố ý, cậu tha thứ cho tớ được không?"
Anh Thu ghê tởm gỡ cánh tay đang bám chặt của Ái Vy ra. Tất cả là do Ái Vy lợi dụng lòng tốt của cô, còn hãm hại cô nữa, bây giờ đã biết được bộ mặt thật cô tránh xa còn không kịp. Anh Thu kiên quyết nói: "Không bao giờ, Ái Vy tôi đã nhìn lầm cô!"
Ái Vy như sụp đổ, không ngờ kết kết cuộc của cô ta không phải trở thành nhân viên chính thức của AHS mà lại thảm hại bị vạch trần như vậy. Đột nhiên cô ta trở nên quá khích cười lớn, sau đó chỉ tay về phía Phạm Tích Nhân rồi đến Lê Na: "Các người gài bẫy tôi."
Là Phạm Tích Nhân dụ cô ta ra tay với Anh Thu, còn Lên Na giả bộ thân thiết giúp đỡ rồi nhân lúc cô ta không đề phòng đâm cô ta một nhát. Chính là lúc làm rơi túi xách đã lén bỏ máy ghi âm vào. Vậy mà cô ta hoàn toàn không biết, từng bước đi vào cái bẫy được vạch sẵn.
Cả đời tính kế người khác, hôm nay lại bị người khác tính kế.
Ái Vy cười lạnh nhìn Phạm Tích Nhân nói lớn: "Đừng tưởng chỉ có mỗi công ty AHS các người, với năng lực của tôi vẫn tìm được một công ty tốt hơn." Bộ dạng vô cùng tự tin nhìn thẳng mặt Phạm Tích Nhân mà tuyên bố.
Phạm Tích Nhân nheo mắt nhìn Ái Vy, vô cùng xem thường: "Cô nghĩ bị AHS từ chối có công ty nào dám nhận cô sao?" Nghĩ rằng một con tép riêu nhỏ bé muốn làm gì thì làm sao? Anh vừa dứt lời bảo vệ đã nhanh chóng kéo Ái Vy điên cuồng la hét ra ngoài.
"Mọi người hãy lấy Ái Vy làm gương, đừng bao giờ để tôi phát hiện chuyện tương tự xảy ra tại AHS nếu không kết cuộc không chỉ đơn giản là đuổi việc đâu!" Lần này anh ra tay với Ái Vy tương đối nhẹ tay, cũng xem như cảnh cáo với những người có mưu đồ xấu trong công ty.
Những loại người này AHS sẽ không chứa chấp!
Ra bên ngoài Anh Thu nhỏ giọng nói: "Cảm ơn anh, Phó tổng!"
Phạm Tích Nhân tay đút túi quần, thản nhiên nói, xem như vừa rồi chỉ là chuyện vụn vặt: "Tôi chỉ không muốn trong công ty có thành phần như vậy mà thôi!" Chứ không phải vì cô. Anh nhìn Anh Thu một cái rồi đi mất.
Chỉ ba tháng thực tập ngắn ngủi mà đã có rất nhiều chuyện xảy ra. Cũng nhờ vậy Anh Thu cũng rút ra được một điều đó là không được quá tin người. Bên ngoài họ cười nói tỏ ra thân thiện nhưng bên trong chẳng biết đang có âm mưu gì.
Môi trường nơi công sở đúng là quá khốc liệt, chỉ mới đi thực tập thôi mà cô đã cảm nhận sâu sắc được điều này.
Nói ra cũng phải cảm ơn Phạm Tích Nhân, đã cho cô thấy được bộ mặt giả tạo của một người.
Mặc kệ đã qua hết rồi, thực tập đã xong, hôm nay cũng không cần dậy sớm đến công ty nữa. Tối qua làm tiệc chia tay, uống hơi nhiều đến bây giờ cả người uể oải cũng chỉ muốn nằm lì trên giường mà thôi. Đáng lẽ cô định chào Phạm Tích Nhân một tiếng nhưng đáng tiếc anh ta lại đi công tác đúng lúc, buổi tiệc tối qua cũng vắng mặt.
Cô với Phạm Tích Nhân cũng không còn việc gì có thể chạm mặt nữa rồi. Cảm giác có chút khác lạ, nhưng lại rất vui mừng. Đây chính là điều cô chờ đợi mà. Bây giờ đã thành hiện thực rồi, cớ sao có một chút khó chịu không nói thành lời.
Minh Khải nói mai anh ấy về. Đã lâu ngày không gặp, chỉ được trò chuyện qua điện thoại, trong lòng cô cũng có chút nhớ anh ấy.
Có một điều đặc biệt là ngày mai trùng hợp lại là sinh nhật của Minh Khải, cô sẽ tạo một bất ngờ nhỏ tổ chức một buổi tiệc tại nhà cho anh ấy, và cũng để Minh Khải biết cô suy nghĩ thấu đáo rồi, muốn nghiêm tục tiến triển mối quan hệ này. Thời gian trước chỉ toàn tránh né, đến một nụ hôn đúng nghĩa bọn họ cũng chưa có. Chắc chắn ít nhiều cũng gây ra tổn thương cho anh ấy.
Mà trước tiên cô phải đến nhà Minh Khải chuẩn bị. Anh ấy đi công tác đã lâu, nhà để trống không ai ở, cô phải đến dọn dẹp sạch sẽ rồi trang trí lên nữa. Thật ra Minh Khải có đưa chìa khoá nhà cho cô, tỏ ý cô muốn đến lúc nào cũng được. Nhưng ngoại trừ về nhà cùng anh ấy một vài lần, cô chưa từng đi một mình đến nhà anh ấy lần nào. Có thể nói đây là lần đầu tiên, cảm giác có chút bồi hồi khó diễn tả.
Anh Thu lục trong tủ lấy chìa khoá nắm chặt trong tay mỉm cười, sau đó cẩn thận bỏ vào ngăn kéo của túi xách, đóng cửa ra khỏi nhà. Cô đến siêu thị mua một vài vật dụng cần thiết, khi mua xong trời đã xế chiều. Cô tranh thủ bắt taxi đi đến nhà Minh Khải.
Gần giờ tan ca, xe cộ cũng dần đông đúc.
Tại công ty AHS, Phạm Tích Nhân vừa đi công tác về. Đến khi đi ngang qua phòng làm việc, anh cố tình nhìn vào tìm kiếm Anh Thu. Nhưng kì lạ là không thấy cô ở đâu, hơn nữa không chỉ cô mà toàn bộ thực tập sinh đều không thấy. Anh nhíu mày đẩy cửa bước vào, nhìn xung quanh rồi tìm quản lý Lâm: "Thực tập sinh đi đâu cả rồi?"
Quản lý Lâm thấy Phạm Tích Nhân lập tức đứng dậy: "Chào Phó tổng!"
Phạm Tích Nhân gật đầu, vẫn đang chờ đợi câu trả lời.
"Dạ, kỳ thực tập kết thúc rồi, Phó tổng đi công tác nên vẫn chưa kịp báo cáo."
Phạm Tích Nhân tỏ ra không vui, như bị người khác giấu giếm chuyện quan trọng: "Khi nào?"
Quản lý Lâm cũng tinh ý nhận ra sắc mặt của Phạm Tích Nhân không được tốt. Đúng là không kịp báo cáo lên cấp trên, nhưng thường mấy chuyện này Phó tổng trăm công ngàn việc đáng lẽ không quan tâm mới phải.
"Dạ, là hôm qua."
Phạm Tích Nhân nghe xong đáp án, quay đầu đi thẳng một mạch ra ngoài. Về đến phòng làm việc anh dựa lưng vào ghế. Nới lỏng cà vạt, chưa hài lòng, bung thêm một cúc áo ở cổ. Như vậy mới thoải mái đôi chút. Khi không nhìn thấy Anh Thu ở đó tâm trạng anh lại không vui. Cứ như cô chạy trốn những lần trước vậy. Ngồi một lúc anh vẫn không thể tập trung làm việc được. Anh thở dài, dứt khoát đứng dậy đi ra ngoài.
Phạm Tích Nhân lái xe không định hướng nhưng chẳng hiểu sao lại đi đến chung cư của Anh Thu. Anh bực bội vỗ mạnh vào vô lăng: "Phạm Tích Nhân mày đang làm gì vậy? Khi không lại chạy đến đây!" Anh không đi lên nhà Anh Thu, cũng không lái xe đi, ánh mắt vẫn duy trì nhìn về phía chung cư đến thất thần.
Chương này đã có vấn đề gì?
Vui lòng cho chúng tôi biết chương này bị lỗi gì?.
Vui lòng báo cáo lỗi chi tiết để ưu tiên chỉnh sửa.
Gửi báo cáo thành công!
Cảm ơn phản hồi của bạn. Chúng tôi sẽ điều chỉnh sớm nhất có thể.
Gửi báo cáo thất bại!
Đã có lỗi xảy ra trong quá trình gửi báo cáo. Vui lòng thử lại.