Loading...
Dặn dò dì Vương ngày mai giữa trưa ăn lẩu, Thẩm Huyên liền cầm một hộp Haagen-Dazs hướng lên lầu đi . Tuy rằng còn có rất nhiều chuyện sốt ruột, bất quá mỗi ngày như vậy ăn rồi ngủ không cần đi làm thật sự vô cùng thoải mái. Dã tâm cô không lớn, chỉ cần cả đời có thể như vậy thích ý là được .
Chính là chờ cô vừa mới lên lầu, liền nhìn thấy trợ lý Chung vội vội vàng vàng từ trong thư phòng đi ra , thần sắc là sự ngưng trọng chưa từng có .
“Làm sao vậy ?” Cô dừng lại bước chân hỏi.
Người sau tựa hồ rất gấp, nhìn thấy cô cũng là cau mày nghiêm túc nói : “Chủ tịch…… vừa mới qua đời.”
Thẩm Huyên: “……”
Hô hấp ngừng lại , mắt thấy trợ lý Chung vội vã đi xuống lầu, cô cũng tức khắc hoàn hồn, vội vàng trở về phòng thay quần áo, cả trái tim cũng theo đó siết lại .
Buổi chiều còn ổn , nói làm sao qua đời liền qua đời!
Thay quần áo đi xuống lầu, cửa xe còn sáng đèn, tựa hồ là đang đợi cô. Thẩm Huyên cũng nhanh chóng kéo cửa xe ngồi xuống. Mục Đình ngồi ở bên trong nhắm mắt chợp mắt, thần sắc so với ngày thường nhiều hơn một sự khó nói thành lời nào đó.
Xe rất nhanh liền lăn bánh đi ra ngoài. Thẩm Huyên mắt đỏ hoe nhìn ngoài cửa sổ, cũng không có hỏi tình huống như thế nào, bởi vì cô biết , tất cả mọi người còn gấp hơn cô.
Cảnh đêm thành phố thật huy hoàng phồn hoa, nhưng giấu ở dưới màu sắc này lại là sự đen tối của cơn mưa gió sắp đến.
Chờ xe dừng ở bên ngoài bệnh viện, khác biệt ngày xưa, bên trong ngược lại tràn ngập rất nhiều bảo an, còn có những bác sĩ y tá chưa tan tầm. Đến khi đi vào ngoài phòng bệnh, hành lang hẹp dài đã chen chúc đầy người . Có người Mục gia, cũng có hội đồng quản trị công ty, ai nấy đều lộ ra vẻ đau thương.
Có lẽ là nhìn thấy Mục Đình, từng người lập tức sôi nổi nhường ra một lối đi . Bước vào phòng bệnh, một đám bác sĩ đang ở bên trong nói cái gì đó, bất quá rất nhanh liền vẻ mặt tiếc nuối cúi đầu, “Mục tổng thực xin lỗi , là chúng tôi không trông coi Chủ tịch, ông ấy nói muốn một mình nghỉ ngơi, ai ngờ sau đó liền tự mình rút mặt nạ dưỡng khí. Camera giám sát đều có thể nhìn thấy, bất quá cũng là chúng tôi thất trách.”
Trong phòng bệnh đều là một số người Mục gia có cổ phần, cùng hội đồng quản trị công ty. Lưu Mỹ Vân những người đó bị ngăn ở bên ngoài không vào được , bất quá không lâu sau , những phóng viên tin tức kia hẳn là rất nhanh liền phải chạy đến.
Thẩm Huyên từng bước một tiến lên, nhìn người nằm trên giường bệnh tái nhợt kia . Cuối cùng cô cũng nhịn không được lòng chua xót, nước mắt to như hạt đậu cuồn cuộn rơi xuống, một bên ngồi xổm xuống siết c.h.ặ.t t.a.y ông lão.
“Ông nội……”
Mặc kệ buổi chiều cô cùng Mục Đình có phải hay không đang diễn kịch, ông nội nam chủ khẳng định cũng cảm thấy viên mãn, cho nên mới không muốn còn như vậy đau khổ tiếp tục sống.
Mục Đình trầm mặc một lát, bỗng nhiên giơ tay vỗ vỗ đầu cô, mắt sáng như đuốc nhìn về phía trợ lý Chung, “Ngày mai tuyên bố tin tức, đêm nay tôi không muốn nhìn thấy có bất luận cái gì phóng viên tiến vào .”
“Vâng!” Trợ lý Chung lập tức đi xuống phân phó.
Mục Dịch cứ thế dựa ở cửa, ánh mắt phức tạp nhìn bên trong thương tâm không thôi người phụ nữ, không rõ cô đối với ông lão cũng có thể quan tâm như vậy , vì cái gì đối với mình liền lạnh lùng như thế.
“Kia Mục tổng…… Ngày mai có phải hay không phải mở hội đồng quản trị?” Một hội đồng quản trị công ty cũng là thần sắc ngưng trọng nói .
Trong chốc lát, những người khác cũng đều thần sắc nghiêm túc lên. Kỳ thật cũng không có bao lớn trì hoãn, trừ ra Chủ tịch trong tay cổ phần, chính là Mục tổng trong tay cổ phần nhiều nhất. Cho dù Chủ tịch đem toàn bộ cổ phần cho một người khác, Mục tổng cũng có thể thu mua những cổ phần rời rạc khác, vô luận như thế nào công ty vẫn là Mục tổng định đoạt.
Tiến lên cấp lão nhân đắp lên vải bố trắng, Mục Đình nhíu chặt mày, nửa ngày, mới quay đầu lại nhìn những người khác, “Buổi chiều hai giờ hội đồng quản trị, thị trường chứng khoán phương diện cũng muốn chú ý.”
“Minh bạch, dư luận phương diện chúng tôi cũng sẽ khống chế.” Hội đồng quản trị kia lập tức gật gật đầu.
Chương 16: Tranh Đoạt Cổ Phần
Nhưng thật ra trong một góc cái kia ăn mặc tây trang luật sư bỗng nhiên đứng dậy. Có lẽ là thấy thời điểm không sai biệt lắm, lúc này mới vẻ mặt ngưng trọng nhìn về phía mọi người , “Các vị, căn cứ Mục lão tiên sinh ý tứ, di chúc tôi sẽ ở lễ tang sau ngày thứ bảy công bố, thỉnh các vị đều có thể đúng giờ trình diện.”
Rốt cuộc nhắc tới di chúc, những người khác tuy rằng trên mặt đều là đau thương một mảnh, nhưng trong lòng lại đều nhịn không được so đo lên. Không nói cổ phần, ông lão mấy năm nay đầu tư không ít sản nghiệp khác, đây chính là một khối thịt mỡ lớn, cũng không biết sẽ như thế nào phân.
Biết lúc này nơi này khẳng định rất hỗn loạn, Thẩm Huyên cũng không có nhiều hơn lưu lại , liền một mình về trước biệt thự. Trợ lý Chung còn cố ý làm hai cái bảo tiêu đi theo cô. Cô biết bởi vì Mục Dịch cũng ở, cho nên đối phương mới có thể như vậy cảnh giác. Lúc này Mục gia tuyệt đối không thể lại ra cái gì tai tiếng.
Trở lại biệt thự, cũng ngủ không được . Không bao lâu trời liền hơi hơi sáng, nam chủ tựa hồ một đêm đều không có hồi. Thẩm Huyên trong lòng có rất nhiều cảm khái, nhưng lại tìm không thấy điểm giải tỏa, tuy rằng không phải ruột thịt, nhưng ông nội nam chủ đối với cô là thật sự rất tốt .
Lễ tang là ở ba ngày sau . Mấy ngày nay Thẩm Huyên cũng không có lại nhìn thấy Mục Đình, bởi vì đối phương thật sự là quá bận, đi sớm về trễ đã là chuyện thường. Bất quá người Mục gia khác lại đều thực yên tĩnh, như là sự yên lặng trước khi cơn bão kéo đến, liền chờ tuyên đọc di chúc ngày đó.
Thẳng đến lễ tang ngày đó, toàn bộ nhà tang lễ bên ngoài đều là xe. Toàn bộ chi thứ cùng trực hệ Mục gia cũng là một đống lớn người . Bất quá có thể đứng ở linh đường chỉ có mấy cái trực hệ, Thẩm Huyên cũng đi theo Mục Đình đứng ở hàng đầu tiên, mặt không biểu cảm nhìn người đến thương tiếc.
Áp lực trầm trọng bao phủ ở toàn bộ nhà tang lễ phía trên . Người đến bái tế có rất nhiều, cơ hồ đều là nhân vật nổi tiếng các giới. Ai nấy biểu lộ sắc đau thương ra ngoài. Người đọc điếu văn chính là đại bác của nam chủ, một họa sĩ vô tâm làm ăn nhưng cố chấp với nghệ thuật.
“Chư vị, thực cảm tạ đại gia hôm nay đã đến. Cha tôi , Mục Quốc Hoa tiên sinh , không may mắc bệnh nhồi m.á.u não, trải qua một phen tích cực trị liệu, nhưng thật sự tuổi già, cuối cùng vẫn là vào ngày 3 ở bệnh viện vĩnh biệt cõi đời……”
Toàn bộ linh đường đều phi thường yên tĩnh, chỉ có mấy người Mục gia ở nơi đó yên lặng chùi nước mắt, bao gồm Lưu Mỹ Vân, khóc như thật vậy .
Có lẽ là bị không khí bi thương của linh đường cảm nhiễm, nhìn ảnh chụp ông lão treo phía trên , Thẩm Huyên cũng vô cớ cay mắt, yên lặng cúi đầu nghe từng câu điếu văn.
Cô mặc một chiếc váy đen, tóc cao cao buộc lên. Chỉ là khuôn mặt mộc kia đã phủ kín nước mắt. Lông mi cong run rẩy liền rơi xuống một giọt nước mắt to như hạt đậu. Có lẽ là đang nhịn cái gì, vẫn luôn mím chặt môi không lên tiếng.
Mục Đình bình tĩnh chăm chú
nhìn
cô một lúc, ánh mắt bỗng nhiên lướt qua thư ký Lý phía
sau
. Người
sau
nhanh chóng tiến lên đưa cho Thẩm Huyên một gói khăn giấy.
Truyện được đăng tải duy nhất tại Sime Ngôn Tình: https://simengontinh.com/hom-nay-lai-lai-lai-van-chua-ly-hon-xuyen-thu/chuong-14
Cô thấp giọng nói câu “Cảm ơn”, Thẩm Huyên mới lau nước mắt. Mà trong đám người Mục Dịch cứ thế nhìn chằm chằm bóng dáng nhỏ xinh kia . Chỉ là lúc này , đứng ở bên người cô lại không phải chính mình .
Chờ điếu văn niệm xong sau , Thẩm Huyên đột nhiên phát hiện người bên cạnh động.
“Rất cảm tạ chư vị hôm nay đã đến. Ông nội tâm thái thực bình thản, chưa từng lưu lại quá nhiều tiếc nuối. Ông cả đời tận lực với từ thiện, vì kéo dài tâm nguyện ông nội, tập đoàn chúng tôi sẽ lấy danh nghĩa ông ấy hiến tặng 1 tỷ quỹ từ thiện, và cũng sẽ dùng 1% lợi nhuận ròng hàng năm vào sự nghiệp từ thiện.”
Chốc lát gian, phía dưới tức khắc vang lên từng tràng vỗ tay nhiệt liệt. Thẩm Huyên cũng sợ ngây người . Cái này phải bao nhiêu tiền nha, nam chủ tuyệt đối là người cô gặp qua xa hoa nhất.
Bất quá cũng là, lúc này còn có thể tạo cho công ty một hình tượng tích cực tốt . Lại một điều nữa, có lẽ đây cũng là ý của ông nội nam chủ lúc sinh thời. Ông lão tuyệt đối có thể nói là một doanh nhân chân chính.
Rất hiển nhiên, nam chủ ít lời, sau khi thu lời thì cơ bản liền kết thúc toàn bộ lễ truy điệu. Bất quá đối phương như cũ rất bận, ngay sau đó liền cùng vài người đi rồi . Thẩm Huyên sợ gặp được Mục Dịch, cũng tìm tài xế nhanh chóng đưa cô trở về.
Bảy ngày sau liền phải tuyên đọc di chúc. Thẩm Huyên đã nghĩ thông suốt. Nếu bên trong thực sự có cho cô kia 3% cổ phần, cô vẫn sẽ trả lại cho nam chủ, cũng miễn cho bị đám ch.ó điên Mục gia kia nhớ thương.
Cho rằng nam chủ hôm nay lại sẽ khuya mới trở về, Thẩm Huyên liền một mình ở nơi đó làm nồi lẩu ăn. Toàn bộ trong phòng đều là hơi nóng bay ra từ nồi. Tuy rằng gần đây hình như béo thêm hai cân, chính là cô căn bản là khống chế không được chính mình . Xem ra cô về sau cũng phải dậy sớm cùng nam chủ cùng nhau chạy bộ buổi sáng giảm béo mới được .
Mục Đình tiến vào thời điểm đã nghe đến một chút mùi ớt cay gắt mũi. Nhíu chặt mày, tùy tay đem áo khoác đáp ở trên sofa, hắn một bên nới lỏng cổ tay áo hướng phòng khách nhỏ đi đến. Chỉ nhìn thấy trên bàn bày đầy đồ ăn. Trong nồi dầu đỏ còn ở nơi đó sủi bọt, mà người ăn vô cùng vui vẻ kia cay đến hai mắt đỏ bừng còn ở nơi đó c.ắ.n một ngụm tiếp theo một ngụm, bên cạnh vẫn là ly nước chanh lạnh buốt.
Có lẽ là nhận thấy được có một bóng đen trước mặt, Thẩm Huyên yên lặng quay đầu. Chờ nhìn thấy người phía sau khi, cả người cô đều cứng đờ ở đó.
“Có phần của tôi không ?” Giọng hắn bình tĩnh.
Thẩm Huyên chậm rãi gật đầu, “Anh…… muốn ăn canh suông sao ?”
Giọng hắn trầm thấp, “Có muốn thêm ly kem không ?”
“……”
Nhìn mắt ly nước chanh lạnh buốt của mình , cô yên lặng bưng lên đi vào phòng bếp đổ đi , đi theo lại nhanh chóng làm dì Vương đem trên bàn đều thu dọn một lần . Chờ lên món ăn mới, nam chủ đã không để ý đến cô.
Cho rằng đối phương chỉ là chịu không nổi mùi vị lẩu, chính là, quả nhiên, còn chưa kịp ngủ cô liền bắt đầu đau bụng.
Lúc ăn thì sảng bao nhiêu, lúc đau liền khổ sở bấy nhiêu. Chính là rất nhanh dì Vương liền đưa tới thuốc, liền cùng sớm có đoán trước vậy . Bất quá uống t.h.u.ố.c sau quả nhiên thoải mái hơn rất nhiều. Cô lại lần nữa kiên định về sau không thể lại như vậy ăn.
Ngày hôm sau sáng sớm, cô liền dậy sớm đi vào dưới lầu, chỉ thấy nam chủ đang ở ăn bữa sáng. Cô cũng lập tức qua đi đi theo cùng nhau ăn, thẳng đến đối phương ra cửa khi lại lập tức theo đi lên.
Buổi sáng có chút lạnh, ven đường đều là sương sớm. Công nhân như cũ sớm ở nơi đó chăm sóc hoa cỏ. Thẩm Huyên vẫn luôn đi theo phía sau hắn chạy, do dự hồi lâu, vẫn là cảm thấy muốn đem chuyện nói một chút.
“Cái đó…… Chúng ta khi nào ly hôn?”
Hiện tại ông nội nam chủ đã qua đời, giữa hai người họ cũng không có gì ngại ngùng.
Người đàn ông chạy ở phía trước , tốc độ không nhanh không chậm. Cơ bắp cánh tay đường nét lưu loát săn chắc mà mạnh mẽ. Rất lâu sau , môi mỏng mới hé mở, “ Tôi sẽ thông tri cô.”
Thẩm Huyên: “……”
Chạy có chút hụt hơi , cô một bên thở phì phò, một bên tiếp tục đi theo phía sau người đàn ông, “Chính là…… Tôi không nghĩ lại kéo dài.”
Dứt lời, cô chỉ thấy đối phương bỗng nhiên tốc độ nhanh hơn, mắt thường có thể thấy được ném cô lại một khoảng lớn. Thẩm Huyên tức đến mức muốn nhồi m.á.u cơ tim, cơ hồ là lấy hết sức b.ú sữa đều lấy ra tới, nhưng như cũ đuổi không kịp đối phương.
“Anh…… Anh chậm một chút…… Tôi còn chưa nói xong đâu ……”
Cô thở hổn hển theo ở phía sau . Người phía trước quả nhiên chậm lại không ít, cứ như đang câu cô vậy , không cho cô đuổi theo lại không cắt đuôi chính mình . Thẩm Huyên tức không biết nên nói cái gì. Ngày mai cô cưỡi xe đạp điện tới, xem ai chạy trốn nhanh!
Có lẽ là thật sự chạy không nổi nữa, cô liền một mình ngồi ở ven đường lau mồ hôi. Chạy một đoạn cảm giác cùng muốn lấy mạng già của cô vậy , đầu đều chóng mặt từng trận. Quả nhiên cô vẫn là phải tăng cường rèn luyện, không thể còn như vậy suy sụp đi xuống.
Thẳng đến trước mặt đột nhiên đổ xuống một bóng ma, lại thấy người đàn ông cư nhiên đi vòng trở về, chính nhìn xuống cô.
“Ông nội mới vừa qua đời, lập tức ly hôn đối với công ty sẽ có ảnh hưởng tiêu cực.” Hắn nhàn nhạt giải thích một câu.
Nghe vậy , Thẩm Huyên cư nhiên vô lực phản bác, chỉ là cúi đầu tiếp tục xoa mồ hôi trên trán. Cô cũng có tính khí trẻ con.
Nói tốt rất nhanh liền ly hôn, hiện tại kéo một lần lại một lần . Người làm ăn không phải đều rất giữ chữ tín sao ? Còn như vậy kéo dài đến khi nào mới ly hôn nha.
Nhìn khuôn mặt nhỏ bất mãn kia , Mục Đình ánh mắt tối sầm lại , “Cứ như vậy muốn cùng Mục Dịch ở bên nhau ?”
“……”
Thẩm Huyên ngẩng đầu quái dị nhìn hắn mắt. Cô tức khắc đứng dậy quay đầu chạy, còn quay đầu hướng về phía người phía sau hô: “Mặc kệ thế nào, tôi là nhất định phải ly hôn!”
Nói rồi , cô lại nhanh nhẹn chạy đi rồi , giống như sức lực đều đã trở lại giống nhau .
Lướt qua bóng dáng màu xanh lam dần dần biến mất kia , Mục Đình khóe môi mím lại , rất nhanh lại tiếp tục đi phía trước chạy, chỉ là nhíu chặt mày.
Thẩm Huyên không biết nam chủ lên cơn gì, cô lại không phải ngốc tử, đương nhiên nhìn ra được đối phương là ở kéo dài thời gian. Không cần nói cho cô cái gì lâu ngày sinh tình, sống ba năm cũng chưa sinh ra cái tình cảm gì, trừ phi cô cũng có hào quang Mary Sue thì may ra .
Lúc sau hai ngày đối phương như cũ đi sớm về trễ. Thẳng đến tuyên đọc di chúc trước một ngày buổi tối đối phương mới mang theo cô cùng nhau ra cửa. Lại tốn hai trăm vạn mua một chiếc váy dạ hội, bất quá lần này cô mua là chiếc ngang đầu gối, đi đường muốn tiện lợi hơn rất nhiều.
Mấy ngày nay cũng không nói chuyện gì. Thẩm Huyên vẫn luôn đều muốn thí nghiệm chính mình có phải hay không thật sự có hào quang Mary Sue. Vừa vặn lúc này chính là một cơ hội tuyệt hảo.
Xe chăm chỉ xuyên qua trong cảnh đêm thành phố. Trong xe như cũ vô cùng yên tĩnh. Người đàn ông bên cạnh đang xem máy tính xách tay, không biết đang xem văn kiện gì. Ánh sáng lúc sáng lúc tối chiếu xuống khuôn mặt góc cạnh kia , lộ ra một chút sự lạnh lùng cự người ngàn dặm.
Chương này đã có vấn đề gì?
Vui lòng cho chúng tôi biết chương này bị lỗi gì?.
Vui lòng báo cáo lỗi chi tiết để ưu tiên chỉnh sửa.
Gửi báo cáo thành công!
Cảm ơn phản hồi của bạn. Chúng tôi sẽ điều chỉnh sớm nhất có thể.
Gửi báo cáo thất bại!
Đã có lỗi xảy ra trong quá trình gửi báo cáo. Vui lòng thử lại.