Loading...
Bốn mắt nhìn nhau , Mục Dịch đột nhiên lùi về phía sau vài bước. Hắn thà Thẩm Huyên đ.á.n.h hắn , mắng hắn , cũng không muốn nghe cô nói những lời này .
Trước kia hắn còn có thể tự lừa dối mình rằng cô sống quá không hạnh phúc, hắn vẫn còn cơ hội, nhưng hiện tại… hắn nên làm gì bây giờ? Ép buộc cô đi cùng mình sao ?
Cười nhạo một tiếng, hắn đột nhiên xoay người sải bước rời đi , nắm tay siết chặt, hai mắt đỏ hoe.
Thẩm Huyên một mình ngồi đó thổi gió lạnh, đột nhiên có chút phiền muộn. Cô cũng là vì tốt cho đối phương, chỉ cần vai ác chịu buông tay, mọi người đều có thể sống yên ổn . Vì sao cứ phải đi theo cốt truyện, dựa theo phương pháp cực đoan kia đi hãm hại nam chính, cuối cùng thì lại có được kết cục tốt đẹp gì chứ.
Cũng không biết trong lòng đối phương nghĩ gì. Trở lại biệt thự, một mình trống rỗng, cô còn có chút không quen, chỉ có thể cùng dì Vương ở đó xem phim mẹ chồng nàng dâu.
Chương 39: Chồng Về, Thất Bại Lật Kèo
Kết quả kiểm tra của bệnh viện ra vào ngày thứ ba, nói là một loại độc tố kích thích tim. Dùng lâu dài, người bệnh sẽ dễ giận dữ, hơn nữa chỉ cần chịu bất kỳ kích thích lớn nào, rất có khả năng sẽ đột tử. Bệnh viện vẫn đang nghiên cứu cách loại bỏ độc tố, bất quá trong khoảng thời gian này tốt nhất không nên kích thích người bệnh, nếu không hậu quả không thể lường trước được .
Không ngờ đại bá cô còn tính toán thiên y vô phùng, đến lúc đó cho dù gia gia cô xảy ra chuyện cũng không trách được lên đầu bọn họ. Chưa từng gặp qua người nào ghê tởm như vậy , Thẩm Huyên thật muốn làm đối phương ở trong tù ở cả đời!
Mục Đình mãi đến khi qua một tuần mới trở về. Tưởng tượng đến việc mình sau này lại phải dậy sớm, Thẩm Huyên chỉ ước gì đối phương có thể đi công tác mãi thì tốt rồi .
Bất quá, cô lại phát hiện trên tay người này lại có vết thương, đang được quấn một vòng băng gạc. Vết thương thông thường chắc chắn sẽ không quấn kín mít như vậy , có thể thấy nhất định là một vết thương rất lớn.
Vừa vặn là buổi tối bảy tám giờ. Thẩm Huyên vừa định hỏi, nhưng trợ lý Chung phía sau lại chủ động giải thích: “Lúc xuống máy bay xe xảy ra vấn đề, lão Triệu bị thương khá nặng, may mà Mục tổng chỉ là bị thủy tinh cắt qua tay một chút.”
Thẩm Huyên: “…”
Lượng thông tin quá nhiều, trong lúc nhất thời cô có chút tiêu hóa không kịp.
Xe làm sao có thể vô duyên vô cớ gặp sự cố? Không phải Thẩm Huyên theo thuyết âm mưu, chắc chắn là có người muốn hại Mục Đình. Chẳng lẽ lại là vai ác sao ?
Bất quá nam chính chính là nam chính, người ta cùng những người pháo hôi như bọn cô khẳng định không phải cùng một cấp bậc. Lần này lại cũng chỉ bị chút thương ngoài da, lần trước càng là ngay cả thương ngoài da cũng không có .
“Xe sao lại đột nhiên gặp vấn đề, đã đưa đi kiểm tra chưa ?” Cô lập tức hỏi.
Nghe vậy , trợ lý Chung lập tức gật đầu: “Cái này đương nhiên là có , bất quá trước mắt vẫn đang điều tra.”
Nhìn người đã đi lên lầu, Thẩm Huyên lập tức đi theo. Ánh mắt không khỏi dừng lại ở trên tay hắn : “Vết thương của Anh nghiêm trọng không ?”
Nhìn cô một cái, người đàn ông tùy tiện nới lỏng cà vạt hơi chặt, giọng nói lạnh nhạt: “Chỉ là vết thương nhỏ thôi.”
Nhíu mày, Thẩm Huyên có chút không đồng tình. Vết thương nhỏ thì bác sĩ sẽ không băng dày như vậy , bất quá chỉ cần người không sao là tốt rồi .
Vào phòng, cô vừa mới nói đến chuyện gần đây gia gia cô trúng độc, nhưng ngay sau đó đột nhiên bị người đè vào tường. Trên cổ đột nhiên thêm một luồng hơi thở nóng rực, làm cô ngay cả nhịp tim cũng không tự chủ bắt đầu đập nhanh hơn.
Nắm lấy bờ vai mềm mại kia , người đàn ông hít sâu một hơi ở cổ cô, giọng nói trầm thấp: “Xem ra Cô một mình sống rất tốt .”
Ánh đèn trong phòng rất dịu nhẹ, dưới đất đổ xuống hai bóng dáng nghiêng dài. Thẩm Huyên rụt cổ chớp chớp mắt: “ Tôi … Tôi mới không tốt đâu , mỗi ngày đều ở bệnh viện ở cùng gia gia. Cái tên Thẩm Dục Dân kia chính là một con súc sinh, cư nhiên hạ độc gia gia, còn may phát hiện sớm, nếu không hậu quả không dám tưởng tượng!”
Càng nói càng giận, hơn nữa bác sĩ còn chưa có một phương án giải quyết xác thực, cô lập tức vẻ mặt nghiêm túc nói : “Tốt nhất làm hắn ở trong tù ở cả đời!”
Nhàn nhạt nhìn cô một cái, Mục Đình sờ sờ đầu cô không nói gì. Lão gia t.ử nhìn qua mặc kệ không hỏi, kỳ thật vẫn đang che chở đứa con trai này , cho nên có một số việc hắn cũng không tiện nhúng tay.
“Tay Anh thế nào? Lão Triệu bị thương nghiêm trọng không ? Xe không phải có biện pháp phòng hộ rất tốt sao ? Tại sao lần này lại xảy ra chuyện?” Thẩm Huyên không nhịn được liên tiếp đặt câu hỏi.
Mục Đình chỉ là đặt áo khoác trên giường, giọng nói bình tĩnh: “ Tôi sẽ xử lý.”
Biết ngay hắn sẽ không nói với mình , Thẩm Huyên chỉ cảm thấy chuyện này cùng vai ác hẳn là có quan hệ, nhưng là cũng không dám hỏi nhiều, sợ đối phương cho rằng mình cùng vai ác có gì đó. Trong lúc nhất thời cô chỉ có thể ra khỏi phòng đi hỏi trợ lý Chung.
Bất quá đối phương đã đi rồi . Nghĩ nghĩ, cô vẫn nhịn không được gửi tin nhắn cho Mục Dịch, nhưng rất nhanh, đối phương lại gửi lại một tin.
Mục Dịch: Chị dâu liền để ý hắn như vậy ?
Thẩm Huyên: Cậu đây là mưu sát, tôi đã nói rồi , nếu còn có lần sau , tôi nhất định sẽ nói cho Mục Đình.
Lần trước Thẩm Huyên có thể giả vờ không biết , nếu lần này vẫn là vai ác làm , cô nhất định sẽ đi nói cho Mục Đình. Có một số việc tuyệt đối không thể lặp đi lặp lại nhiều lần chịu đựng, nếu không sau này đối phương chỉ sẽ càng thêm điên cuồng, đến mức không còn điểm mấu chốt.
Lúc này điện thoại đột nhiên vang lên, là Mục Dịch.
Cảm thấy người trên lầu hẳn là đang tắm rửa, Thẩm Huyên cũng chỉ có thể đi vào toilet lầu một, sau đó mới dám bắt máy.
Theo điện thoại được kết nối, bên trong tức khắc vang lên một giọng trào phúng: “Nếu chị dâu cho rằng là tôi làm , đó chính là tôi làm . Không sai, tôi chính là muốn hắn biến mất!”
Hít sâu một hơi , Thẩm Huyên hạ giọng đối với điện thoại: “ Tôi chỉ là hỏi một chút thôi, tôi đương nhiên không hy vọng là cậu làm . Mục Dịch, chẳng lẽ trong cuộc đời cậu trừ tôi ra , liền không có thứ khác làm cậu chấp nhất sao ?”
Kỳ thật Thẩm Huyên hoàn toàn có thể ghi âm lại đưa cho Mục Đình, chính là cô vẫn là muốn khuyên nhủ đối phương, nói không chừng hết thảy còn có đường xoay chuyển.
Đầu dây bên kia đột nhiên trầm mặc, lần lượt không nói gì. Rất lâu sau , mới vang lên tiếng cười tự giễu của người đàn ông: “Đương nhiên, bất quá chúng nó đều không có chị dâu quan trọng.”
Thẩm Huyên không lên tiếng nữa, chỉ là nắm chặt di động. Nhưng nếu là nguyên chủ nói , cô có khả năng sẽ trào phúng đối phương cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, sau đó làm đối phương cút đi thật xa. Cho nên khi kết hôn vai ác liền đi nước ngoài. Người đáng thương tất có chỗ đáng giận, cô sẽ không đồng tình đối phương, bởi vì nếu Mục Đình không có vầng hào quang nam chính, lúc này đã sớm bị vai ác đ.â.m c.h.ế.t. Tình yêu của hắn , vì cái gì muốn người khác trả giá đại giới.
“Vậy cậu coi như là tốt với tôi , buông tay đi ?”
Ba năm
trước
đây đều
có
thể buông tay, vì cái gì hiện tại
không
thể.
Truyện được đăng tải duy nhất tại Sime Ngôn Tình: https://simengontinh.com/hom-nay-lai-lai-lai-van-chua-ly-hon-xuyen-thu/chuong-31
“Vì cái gì?” Mục Dịch cơ hồ muốn bóp nát điện thoại, giọng nói tràn ngập không cam lòng: “Chị dâu nói cho tôi ! Hắn rốt cuộc có cái gì tốt ? Chị dâu không phải nói đã muốn ly hôn sao ? Chỉ là bởi vì hắn hơi chút đối tốt với chị dâu một chút chị dâu liền không tiếc thay đổi chủ ý? Nếu là hắn về sau đối với chị dâu không tốt , chị dâu lại nên làm cái gì bây giờ?!”
Cô cho rằng cô nghĩ thông suốt, nguyên lai người ngu xuẩn nhất là chính mình . Cô như vậy thích Mục Đình, sao có thể sẽ ly hôn, cũng chỉ có chính mình sẽ tin tưởng sự tình buồn cười như vậy .
Nghe thấy tiếng gào thét trong điện thoại, Thẩm Huyên nhíu mày, ngữ khí bình tĩnh: “Có một số việc cũng không phải cậu nhìn thấy như vậy , tôi hiện tại rất tốt , về sau cũng sẽ rất tốt .”
Lại là rất lâu không nói gì, một trận trầm mặc qua đi , trong điện thoại mới vang lên một giọng châm chọc: “Nếu chị dâu sống hạnh phúc, tôi đương nhiên sẽ đi , bất quá tôi sẽ không buông tay, vĩnh viễn cũng sẽ không !”
Theo điện thoại bị cắt đứt, Thẩm Huyên xoa xoa đầu, tức giận không khỏi rửa cái nước lạnh mặt. Sớm biết rằng cô liền nên làm đối phương đi gặp bác sĩ tâm lý mới đúng, chứng cố chấp này quá nguy hiểm.
Bất quá nghe giọng điệu đối phương, việc này hẳn là không phải vai ác làm mới đúng, bằng không đối phương hẳn là sẽ trực tiếp thừa nhận. Nhưng nếu không phải hắn , còn ai muốn hại nam chính?
Nghĩ đau đầu, Thẩm Huyên lập tức ra khỏi toilet đi lên lầu, phát hiện Mục Đình còn đang tắm rửa. Cô đột nhiên có chút khẩn trương, nhưng nghĩ đến tay đối phương bị thương, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Theo cửa phòng tắm được kéo ra , cô đang nằm trên giường ngủ. Biết người này lát nữa khẳng định muốn đi thư phòng, bất quá ngày mai còn phải đi bệnh viện, cho nên Thẩm Huyên muốn đi ngủ sớm một chút.
Nhưng theo bên cạnh người đột nhiên lún xuống, toàn bộ phòng cũng lâm vào một mảnh tối đen. Cô đột nhiên có chút ngơ ngác, người này chẳng lẽ không phải nên đi thư phòng sao ?
“Ngày mai buổi chiều Tôi lại đi thăm gia gia cô.”
Nghe thấy âm thanh truyền đến từ phía sau , Thẩm Huyên không khỏi trở mình , sau đó nhẹ giọng nói : “ Nhưng là bệnh viện bên kia còn không có phương án trị liệu, hơn nữa… Gia gia tôi cũng không phối hợp lắm, cũng không biết ông ấy nghĩ thế nào.”
Dứt lời, đầu cô đột nhiên bị người ép vào trong lòng ngực, bên tai cũng vang lên một giọng nam trầm thấp: “ Tôi đã cho người mời chuyên gia phương diện này rồi , sẽ không có chuyện gì lớn đâu .”
Hắn biết , trong lòng cô chỉ có gia gia mới là quan trọng nhất.
Không biết vì sao , nghe được đối phương nói , Thẩm Huyên liền mơ hồ cảm thấy an tâm. Cô một bên rúc lại gần gối lên khuỷu tay hắn lẩm bẩm nói : “Cảm ơn Anh.”
Có lẽ vị bác sĩ tâm lý kia nói đúng, cô chính là lo lắng quá nhiều, luôn cảm thấy tương lai sẽ xảy ra chuyện không tốt . Kỳ thật hiện thực chính là hiện thực, cũng không phải một quyển sách, không ai có thể thao túng bọn họ.
“Lúc lấy tiền cũng không thấy cô khách khí như vậy .” Hắn nhéo má cô.
Khuôn mặt nhỏ đỏ lên, Thẩm Huyên lập tức đè lại tay hắn , cau mày hừ lạnh một tiếng: “ Tôi lấy tiền gì của Anh, không phải Anh nói đều là của tôi sao ?”
Cô còn tưởng rằng người này có bao nhiêu hào phóng, nguyên lai cũng là một tên quỷ keo kiệt!
“Quỷ keo kiệt!” Cô bĩu môi lẩm bẩm: “Người ta đều là đem tiền giao cho vợ quản, nhưng Anh liền ngay cả tiền tiêu vặt mỗi tháng cũng không cho, còn không có Mục gia gia hào phóng.”
“Hơn nữa đi công tác trở về liền ngay cả quà cũng không có à …”
Thẩm Huyên sợ tới mức chạy nhanh đè lại cái tay kia , ngượng ngùng cười : “ Tôi … Tôi chính là chỉ đùa một chút, Mục tổng hào phóng nhất…”
Nắm lấy bàn tay nhỏ không ngừng giãy giụa kia , người đàn ông cúi đầu chôn ở cổ cô, khóe môi khẽ cong: “Nguyên lai cô đối tôi có nhiều bất mãn như vậy …”
“Không có , không có , tôi chính là tùy tiện nói nói , tùy tiện nói nói !” Thẩm Huyên nuốt nước bọt, ý đồ đẩy người trên người ra .
Nhưng ngay sau đó cổ đột nhiên bị người c.ắ.n một cái. Cô đỏ mặt không khỏi tăng lớn sức lực đi đẩy người trên người , cảm nhận được bàn tay to nóng bỏng kia , cô rốt cuộc bắt đầu luống cuống.
“Anh… Tay Anh bị thương…” Khuôn mặt nhỏ của cô đỏ bừng.
Trong bóng đêm, người đàn ông bỗng nhiên c.ắ.n một cái trên vai cô. Hương thơm mát lạnh quanh quẩn trong hơi thở, yết hầu hắn căng thẳng, nắm lấy bàn tay nhỏ kia kéo lại đỉnh đầu, hơi thở nóng rực phun ở cổ cô.
Thẩm Huyên vô lực xoay đầu, ngay cả hô hấp cũng đang run rẩy: “Anh… Tay…”
Mãi đến khi nút thắt phía sau đột nhiên buông lỏng, bên tai đột nhiên vang lên một giọng khàn đặc: “Tay của Tôi rất tốt .”
Thẩm Huyên: “…”
Xuất huyết đừng trách cô!
Không biết nghĩ đến cái gì, cô bỗng nhiên đ.á.n.h bạo ôm lấy cổ đối phương, ghé sát vào tai hắn nói nhỏ vài câu.
Dù sao tay hắn đều bị thương, chính mình cũng là vì hắn tốt . Hơn nữa ở phía trên nói sẽ làm vẻ là chính mình ngủ hắn , mà không phải hắn ngủ chính mình , sự khác biệt của hai cái này có thể lớn lắm.
Nghe giọng nói mềm mại kia , người đàn ông nhướng mày, khóe môi hơi câu: “Được.”
Căn phòng lớn như vậy một mảnh tối đen, tựa như tràn ngập một luồng hơi thở ái muội . Bóng đêm bao trùm, bức màn dày nặng che khuất một thất kiều diễm.
Tuy rằng chưa ăn qua thịt heo, nhưng ít nhiều cũng xem qua heo chạy, bất quá Thẩm Huyên cảm giác phim đều là gạt người !!!
Vì cái gì người ta nhìn qua như vậy hưởng thụ, mà đến chỗ cô lại là hiện trường t.a.i n.ạ.n xe cộ?!!!
Đêm dài, trong phòng vang lên một trận rên rỉ khó chịu. Cô c.ắ.n mạnh vào bờ vai cứng rắn của người đàn ông, móng tay thật sâu lâm vào sau lưng đối phương, giọng nói khàn khàn: “ Tôi … Tôi muốn đi ngủ…”
Nhẹ nhàng hôn lên vệt mồ hôi mỏng trên trán cô, trong mắt người đàn ông tất cả đều là d.ụ.c vọng cuồn cuộn. Cánh tay rắn chắc mạnh mẽ chống ở bên người cô, dần dần nuốt sống tất cả âm thanh của cô.
“…”
Cô đột nhiên há miệng c.ắ.n mạnh vào vai đối phương, hận không thể c.ắ.n c.h.ế.t cái tên vô liêm sỉ đáng ghét này .
Không biết là ngủ thiếp đi từ khi nào, nhưng giây phút cuối cùng chìm vào giấc ngủ, trong đầu Thẩm Huyên chỉ có một vấn đề: Vì sao tay người này còn chưa nát ra !
Chương 40: Bị Bắt Đi
Lúc Thẩm Huyên tỉnh lại thì bên cạnh đã không còn bất kỳ hơi ấm nào. Bên ngoài trời có chút âm u, giống như sắp mưa. Cô ôm chăn muốn ngồi dậy, cuối cùng vẫn là khó khăn nằm lại trên giường, rồi cả người đều rúc vào trong chăn.
Cô không hề mất trí nhớ, nhớ rõ ràng rành mạch đêm qua đã xảy ra chuyện gì. Cảm thấy xấu hổ đồng thời lại vô cùng tức giận, nói tốt là làm cô ở phía trên , kết quả cuối cùng lại không giữ chữ tín!
Hiện tại kéo quần liền không nhìn thấy người , quả nhiên, đàn ông đều là một loại!
Là một người trưởng thành, cô làm cho mình phải hiểu rõ một chút, cuối cùng vẫn là khó khăn dịch tới toilet rửa mặt đ.á.n.h răng. Chờ thay xong quần áo mới che lại cổ đi xuống lầu. Lát nữa ra cửa nhất định phải thoa kem nền mới được , nếu không thế này còn làm sao ra cửa.
Bất quá ngoài dự đoán, chờ cô xuống lầu lại phát hiện Mục Đình cũng không có đi công ty. Đã hơn 10 giờ rồi , đây vẫn là lần đầu tiên Thẩm Huyên nhìn thấy đối phương không đi làm . Chẳng lẽ là tay hắn nát rồi ?
Chương này đã có vấn đề gì?
Vui lòng cho chúng tôi biết chương này bị lỗi gì?.
Vui lòng báo cáo lỗi chi tiết để ưu tiên chỉnh sửa.
Gửi báo cáo thành công!
Cảm ơn phản hồi của bạn. Chúng tôi sẽ điều chỉnh sớm nhất có thể.
Gửi báo cáo thất bại!
Đã có lỗi xảy ra trong quá trình gửi báo cáo. Vui lòng thử lại.