14
Ban đầu tôi còn định giận chuyện anh lại đi đánh nhau, chẳng thèm nói chuyện với anh.
Một mình đi phía trước, cúi đầu hậm hực.
Nhưng anh đột nhiên mở miệng:
“Này, Lương Hy.”
“Em cảm ơn nhầm người rồi.”
Giọng anh nhàn nhã chậm rãi:
“Nhà vệ sinh trường, không liên quan gì đến anh Tống Cẩn đâu. Là anh Quý Nhượng này bỏ tiền ra sửa.”
“Tiền anh Tống Cẩn cho ấy à, cùng lắm đủ xây một cái vườn hoa thôi.”
Tôi quay phắt đầu lại, sững sờ nhìn anh:
“Anh lấy đâu ra tiền?”
“Em đoán xem.”
“Là ba anh cho sao…?”
Mẹ Quý Nhượng mất năm anh bảy tuổi.
Năm đó, bố anh đón bồ nhí và đứa con riêng về nhà.
Đứa con riêng chỉ nhỏ hơn anh hai tuổi.
Vì thế anh trở mặt với bố, cắt đứt quan hệ, về ở với bà nội ở thị trấn.
Anh kể, bao năm qua bố anh luôn tìm cách bù đắp.
Thẻ ngân hàng bố đưa, cộng dồn cũng mấy chục triệu.
Giờ anh đã nghĩ thông, không chống đối nữa.
Để sau này toàn bộ tài sản không rơi vào tay bồ nhí và con riêng.
Ngay khi anh động đến tiền, bố anh lập tức gửi tin nhắn thoại:
“Cuối cùng con cũng chịu tiêu tiền của ba à?”
“A Nhượng, tiêu cái gì thế? Có đủ không? Ba lại chuyển thêm nhé?”
“Kỳ nghỉ tới về thăm ba được không?”
Trong giọng ông ta nghe rõ sự vui mừng.
Khóe môi Quý Nhượng cong lên nụ cười lạnh đầy giễu cợt.
Tôi không muốn tiếp tục chủ đề có chút nặng nề này, bèn đổi sang chuyện khác:
“Thế hôm nay anh lại đánh nhau làm gì?”
Khuôn mặt anh thoáng chùng xuống, không trả lời.
Đúng lúc này, điện thoại tôi đổ chuông – là bạn anh gọi.
Truyện được đăng tải duy nhất tại Sime Ngôn Tình: https://simengontinh.com/hon-uoc-voi-anh-dai-lanh-lung/chuong-14
Tôi bắt máy:
“Alo, Hy Hy này.”
“Anh tìm không được A Nhượng, em cầm ít thuốc mỡ và băng gạc qua nhà anh ấy nhé?”
Quý Nhượng cau mày, định nói.
Tôi kiễng chân, lấy tay bịt nửa khuôn mặt anh, trợn mắt cảnh cáo anh im lặng.
Rồi hỏi qua điện thoại:
“Sao thế?”
“Trời ơi, em không biết đâu.”
“Tối nay bọn anh tổ chức sinh nhật cho bạn, bàn bên có người uống say, rồi nói mấy câu khó nghe về em với cái vụ đi cùng cái ông đi Maybach hôm qua.”
“Cái gì cũng nói, bịa đặt đủ chuyện…”
“A Nhượng cầm chai rượu xông thẳng qua, liều mạng đánh, bị người ta đập ly vào đầu mà không tránh.”
Nói thêm mấy câu nữa rồi tắt máy.
Tôi thả tay đang bịt miệng anh xuống, cúi đầu thấp hẳn.
Mũi cay cay, hít vào một hơi.
Anh tưởng tôi khóc, khẽ tặc lưỡi:
“Lương Hy, em nghe lời không hả?”
“Chắc chắn là có chuyện không hay nên anh mới không cho em biết.”
“Cứ nhất định phải hỏi.”
Anh cúi người, hạ tầm mắt ngang với tôi:
“Được rồi, đừng khóc nữa.”
“Anh đảm bảo, sau này sẽ không có ai dám nói mấy lời như thế trước mặt em.”
Anh cho rằng tôi buồn vì lời đồn.
Tôi tức đến mức kéo tay anh thẳng về phía hiệu thuốc.
“Người ta đánh anh mà anh cũng không biết né à?”
Giọng tôi nghèn nghẹn, nghe giống hờn dỗi hơn:
“Em chẳng quan tâm họ nói gì.”
“Em chỉ mong anh đừng bị thương nữa.”
Anh lười biếng để mặc tôi kéo đi.
Khi tôi nói xong, đầu ngón tay anh khẽ co lại, chạm nhẹ mu bàn tay tôi.
Như một kiểu nắm tay vụng về.
Vậy là bạn đã theo dõi đến chương 14 của Hôn Ước Với Anh Đại Lạnh Lùng – một trong những bộ truyện thuộc thể loại Ngôn tình đang được yêu thích trên Sime Ngôn Tình. Truyện sẽ sớm có chương mới, đừng quên theo dõi Fanpage để nhận thông báo nhanh nhất. Trong lúc chờ đợi, hãy thử tìm hiểu thêm các bộ truyện hấp dẫn khác mà bạn có thể chưa từng đọc qua!