Loading...
Dục vọng Rbăm được thoả mãn, tâm trạng phơi phới, cúi đầu hôn cô, đến khi cô thở hồng hộc mới buông ra nói: “Do em kích thích tôi, tôi vốn định dịu dàng với em rồi.”
“Hừ…” Thiên Yến cảm thấy mình đuối lý, quả thật là cô trêu hắn trước, vậy là nói lảng chuyện khác: “Đau quá, anh lấy ra, em muốn tắm.”
Rbăm rất nghe lời rút côn thịt đã mềm ra, nước đã nguội sợ cô bị lạnh thế là hắn vói ngón tay vào hoa huyệt làm sạch chất lỏng bên trong cho cô, rồi bế cô ra, dùng da thú bao lại thả lên giường. Rồi đến tìm thuốc mỡ, mềm nhẹ xoa ở cửa hoa huyệt, nhìn hoa huyệt sưng tấy, có chút đau lòng, xem ra tối nay không thể đụng đến cô rồi.
Thiên Yến mệt không muốn động ngón tay, nằm trên giường mơ mơ màng màng, để hắn bôi thuốc cho cô, dù sao bị hắn thấy hết rồi, cũng sờ luôn rồi, cô chẳng cần e thẹn làm gì.
Rbăm bôi thuốc cho cô xong, liền đi nướng thịt cầm quả dại đút cho cô, Thiên Yến cả ngày chỉ ăn có miếng thịt, nên thấy đói bụng, không khách sáo để hắn đút ăn thật no, nói thật, ngày nào cũng ăn thịt nướng với quả dại, cô đã thấy ngàn, thế nhưng chẳng còn cái nào khác, đột nhiên nhớ tới mấy cây giống sau nhà, hôm nay cô chưa tưới nước. Thế là vùng dậy đứng lên đi tưới nước.
“Em làm gì vậy? Ngồi dậy làm gì? Không phải còn đau sao?” Rbăm thấy cô muốn ngồi dậy nhanh nhẹn đè nằm xuống, không cho cô nhúc nhích.
“Tưới nước, em muốn đi tưới nước, cây giống hôm nay chưa tưới mà?” Thiên Yến đẩy tay hắn ra, giãy dụa muốn đứng lên.
“Được rồi, em nằm đó đừng đi đâu, tôi tưới giúp em là được chứ gì.” Rbăm không lay chuyển được cô, nhượng bộ một bước.
“Anh làm được không?” Thiên Yến không tim tưởng lắm nhìn hắn, đúng là sức của hắn rất lớn, nhưng tưới nước là việc rất nhỏ, cô sợ hắn làm đám cây con chết hết.
“Sao tôi không được? Không phải tưới nước thôi sao? Có khó khăn gì à?” Rbăm bất mãn cô khi dễ hắn, vỗ ngực cam đoan.
“Anh có biết nên tưới bao nhiêu nước không? Anh không định đổ hết một lần đấy chứ?” Thiên Yến không tin hắn tưới được.
“Tôi…” Rbăm bị hỏi khó, đúng là hắn định đổ hết một lần nước cho xong, vừa nhanh vừa gọn, nhưng cô hỏi như vậy hắn lại không dám nói, sợ nói ra cô sẽ cười hắn.
Thấy hắn nhíu mày suy tư, Thiên Yến cười khúc khích, vỗ vỗ ngực: “May quá, em không nghe lời anh để anh đi tưới nước, bằng không mấy cây con khổ sở lắm mới lấy về đều bị anh làm trôi hết. Được rồi, giúp em lấy quần áo, em muốn tự tay tưới.”
Rbăm đành lấy quần áo cho cô, rồi xách theo một thùng nước với cây đuốc theo đuôi cô ra sau nhà.
Thiên Yến để Rbăm cầm cây đuốc, đứng bên nhìn, cô trước tiên vun đất quanh rễ cây, rồi dùng một chén gỗ múc nước tưới lên, lần lượt lặp lại ở mấy gốc khác.
Rbăm đứng bên, trong lòng rất khó tiếp nhận, xem ra vật nhỏ nhà hắn tài giỏi ghê, ngay cả hắn cũng không bằng, thân là giống đực hắn thấy rất đả kích.
Thiên Yến tưới nước xong đến cạnh hắn, thấy sắc mặt hắn không được tốt, hình như đang giận dỗi.
Nên dịu dàng hỏi: “Rbăm, anh sao vậy?”
Rbăm xấu hổ ho nhẹ nói: “Không phải là cây dại sao, em còn nâng niu vô cùng, ngày nào cũng tưới nước cho chúng, lúc chúng sinh trưởng ở ngoài không ai tưới nước, không phải cũng lớn sao.”
Thiên Yến nghe mà sửng sốt, nghĩ thầm: đúng ha, cô chưa nghĩ đến, mỗi ngày đều tưới nước, rốt cuộc đúng không đây, lỡ tưới nữa làm chúng chết thì sao, may mà Rbăm nhắc nhở cô.
Trong lòng vui vẻ, ôm tay Rbăm khen ngợi: “Ông xã à, anh thật lợi hại nha, nhờ anh nhắc em, bằng không chúng không phải bị em nuôi chết rồi sao.” Không biết ai đó từng nói, đàn ông cũng giống trẻ con, cần phụ nữ lúc nào cũng khen ngợi. Dù Rbăm chỉ là giống đực thú nhân, nhưng chắc cũng áp dụng được.
“Ông xã là cái gì?” Nghe cô khen hắn, Rbăm lòng như mở cờ, chút buồn rầu vừa nãy cũng biến mất, có điều ‘ông xã’ rốt cuộc là thứ gì? Rbăm khó hiểu hỏi.
“À, ở bộ lạc của tụi em, ông xã là cách gọi của giống cái đối với bạn đời giống đực.” Thiên Yến nhất thời hí hửng, lôi cách xưng hô ở thế giới mình ra, nên nhanh nhẹn suy nghĩ cách giải thích cho hắn hiểu.
Rbăm gật gù, tò mò hỏi: “Vậy giống đực gọi giống cái là gì?”
“Bà xã.” Thiên Yến đáp.
“Bà xã, bà xã.” Rbăm bắt chước nói theo hai lần, cảm giác cũng không tệ lắm, thế là cười nói: “Vậy sau này tôi gọi em là bà xã. Em cũng không thể gọi tôi Rbăm, Rbăm nữa, gọi là ông xã đi. Ông xã, bà xã, hay đó, gọi nghe chút đi.”
“Ông xã…” Thiên Yến ngoan ngoãn dựa vào ngực hắn dịu dàng gọi, đột nhiên cảm thấy có một người chồng ở nơi dị giới này, bằng chính tay mình thay đổi cuộc sống hình như cũng không tệ, ít ra không lục đục như ở thành phố lớn, lòng thấy bình yên.
“Bà xã.” Rbăm như bị mê hoặc, cúi đầu, ngọt ngào hôn cô. Khiến cho hắn là một giống đực thú nhân thô lỗ được ngọt ngào thế này là rất không dễ dàng.
Sau đó mấy ngày tình cảm của hai người nhanh chóng tăng lên, có thể nói là như hình với bóng, buổi tối Rbăm vẫn rất dũng mãnh, nhưng đã biết khống chế lực, cố hết sức không làm đau Thiên Yến. Còn Thiên Yến cũng thích ứng với hắn, lấy lòng hắn, trong đau đớn đồng thời cũng dần dần bắt đầu hưởng thụ khoái cảm hắn mang đến.
Ban ngày, Rbăm đưa cô đi chung quanh, chỉ cho cô biết đi thế nào cho an toàn, nơi nguy hiểm không được đến, dẫn cô đi chỉ cho mấy thứ “cỏ dại” kì lạ, biết cô chán ăn thịt nướng còn xuống sông bắt cá cho cô.
Lúc chạng vạng quay về thôn, còn đặc biệt mang cô đến nhà thú nhân khác làm khách, để cô làm quen với giống cái thú nhân khác, khi hắn đi vắng còn có người chơi với cô.
Có điều giống cái thú nhân hình như không thích cô lắm, nhìn cô không mấy nhiệt tình.
Có một giống cái thú nhân thân với cô nhất tên “Ivey”, da hắn rất trắng, đôi mắt màu lam nhạt dịu dàng, sáng ngời, mái tóc màu nâu vừa mềm vừa bóng.
Hắn thoạt nhìn rất thuỳ mị, Thiên Yến rất có cảm tình với hắn, nhưng sau khi nghe hắn kêu bạn đời của mình là “Sander”, Thiên Yến bắt đầu mất tự nhiên.
Trong đầu không ngừng nhớ lại, đêm đó cô ngoài cửa sổ nhà hắn nghe lén, nghe hắn rên rỉ: “Sander, a… Mạnh lên… đâm xuyên em….a….Sướng quá… mạnh quá, anh mạnh quá…em yêu anh chết mất…”
Thật sự là rất xấu hổ, xấu hổ đến mức Thiên Yến không dám nhìn hắn.
Rbăm tựa như thấy Thiên Yến không được tự nhiên, đặc biệt khi thấy mặt cô ửng đỏ cũng đoán ra cô đang nhớ đến chuyện gì, thế là tạm biệt Sander với Ivey, kéo tay cô về nhà.
Rbăm vừa đi vừa trêu cô: “Sao vậy, nhớ tới tối đó nghe lén ngoài cửa sổ nhà hắn à?”
Thiên Yến ngẩng đầu cẩn thận nhìn chung quanh, chắc chắn không ai nghe thấy mới thì thào: “Anh nói nhỏ chút, nếu bị họ nghe thấy thì nguy.”
Rbăm cười an ủi: “Không sao đâu, họ biết rồi.”
“Cái gì, biết rồi?” Thiên Yến ngạc nhiên.
“Phải, ít ra là Sander đã biết. Mũi thú nhân đều rất thính, đêm đó chúng ta ở ngoài, nhất định hắn ngửi được, có điều em yên tâm, bọn họ không quan tâm ai coi lén, bình thường luôn có thú nhân thành niên đi học tập mà, chuyện này rất bình thường.” Rbăm không để ý lắm nói.
“Cái gì? Còn có người coi lén nữa? Vậy, có người nào coi lén ngoài cửa sổ nhà mình không?” Thiên Yến sợ tới mức mặt trắng bệch, đứng lại hỏi vội.
Rbăm định nói có, nhưng thấy cô sợ đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn tái mét, thì lắc đầu: “Không có, nếu có anh đã nói em biết.” Thật ra buổi chiều đầu tiên cô thành bạn đời của hắn, cơ hồ toàn bộ thú nhân thành niên đều đến coi lén, nhưng vì cô kêu rất thê lương, bọn nhóc đó liền cười nhạo hắn kĩ thuật không tốt, bị hắn chỉnh cho một trận, doạ chúng sau này đứa nào dám đến liền đánh đứa đó, lúc đó mới không ai đến coi lén nữa. Nhưng gần đây hình như lại có người đến.
Thiên Yến nửa tin nửa ngờ nhìn hắn, tự an ủi nói: hắn nói không thì xem là không đi. Hu hu, bằng không cô không mặt mũi nào sống nữa.
Từ sau đó, Thiên Yến đã tập thành thói quen, dù trời nóng thế nào, chỉ cần Rbăm muốn chạm cô, chuyện thứ nhất là phải đóng kín cửa sổ, cô thật sự sợ có thú nhân thành niên đến coi lén.
Ban đêm về đến nhà, Thiên Yến còn lừng khừng không chịu cho Rbăm đụng đến. Khiến hắn mất kiên nhẫn, lột đồ, đè cô lên giường, làm đến khi cô hôn mê bất tỉnh mới xong chuyện.
Chương này đã có vấn đề gì?
Vui lòng cho chúng tôi biết chương này bị lỗi gì?.
Vui lòng báo cáo lỗi chi tiết để ưu tiên chỉnh sửa.
Gửi báo cáo thành công!
Cảm ơn phản hồi của bạn. Chúng tôi sẽ điều chỉnh sớm nhất có thể.
Gửi báo cáo thất bại!
Đã có lỗi xảy ra trong quá trình gửi báo cáo. Vui lòng thử lại.