Loading...
Hôn nhân của tôi , giống như một bản tin dự báo thời tiết: lúc nào cũng khô ráo, lạnh lẽo và không ai nghe . Ba năm làm phu nhân Tạ gia, tôi còn chưa từng được thấy mặt chồng mình trong vòng bán kính hai mét, trừ đúng cái ngày định mệnh ấy .
Tiếng chim hót vọng từ khu vườn sau , lảnh lót như một lời trêu ngươi trong cái không gian rộng lớn đến vô tận của Tạ trạch. Tôi lại trở mình , cuộn chặt hơn trong chăn. Trong ba năm, tiếng chim tôi nghe ở Tạ trạch này còn quen thuộc hơn cả tiếng thở của chồng tôi .
Tôi vươn tay, chạm vào chiếc điện thoại bàn cũ kỹ đặt trên tủ đầu giường. Một lớp bụi mỏng phủ trên bề mặt. Lần cuối cùng nó đổ chuông vì tiếng của Tạ Du Nhiên là khi nào? Hay nó chỉ đơn thuần là một vật trang trí, như chính tôi trong căn nhà này ? Một tiếng "ừm" lạnh lẽo như băng giá. Anh ta còn không thèm nhìn tôi lấy một giây. Khi đó, tôi đã hiểu, cuộc hôn nhân này , có lẽ còn lạnh hơn cả mùa đông Thượng Hải.
Tôi bước xuống giường, đôi chân trần chạm vào nền gạch lạnh buốt. Tay tôi lướt trên những phiến đá lạnh buốt của hành lang dài hun hút, cảm giác thân thuộc đến lạ lùng. Hơn cả cái chạm tay vào một người đàn ông. Chiếc gương đồng lớn ở cuối hành lang phản chiếu một bóng hình mờ nhạt. Đã ba năm, tôi vẫn là 'thiếu phu nhân Tạ gia', nhưng đôi khi, tôi còn chẳng nhận ra chính mình .
Tôi đi xuống nhà bếp, pha một ấm trà hoa cúc. Mùi hương dịu nhẹ lan tỏa, xua đi chút lạnh lẽo trong không khí. Đó là loại trà tôi thích, không phải loại trà quý mà Tạ gia thường dùng để tiếp khách. Tôi mang tách trà ra ban công, ngồi xuống chiếc ghế mây quen thuộc, ngắm nhìn cây cổ thụ già cỗi trong sân. Từng chiếc lá khẽ lay động trong gió sớm. Đây là khoảnh khắc riêng tư hiếm hoi của tôi , một thế giới nhỏ bé nơi tôi được là chính mình .
Mỗi khi cha nhắc đến 'hôn ước', tôi cảm thấy một sợi xích vô hình siết chặt lấy cổ họng. Ông ấy luôn nói rằng đây là "cơ hội ngàn năm có một" để Lâm gia thoát khỏi sự suy tàn, để tránh khỏi nanh vuốt của những kẻ như Hội Rồng Đen đang lăm le nuốt chửng. Tôi gật đầu, không hỏi ký gì, không hỏi ngày giờ. Những cuộc gặp kiểu này , hỏi cũng vô ích. Tiền bạc là sợi dây cứu sinh duy nhất còn sót lại . Một khi nó đứt, tôi sẽ chìm.
Cha từng nói với tôi qua điện thoại, giọng lạnh nhạt, pha chút giận dữ: "Con đã làm gì suốt ba năm qua? Ta đã cho con gả vào Tạ gia, không phải để con ngồi đó làm một bà hoàng vô dụng! Con phải khiến Tạ thiếu gia quan tâm đến ta , đến Lâm gia chứ! Thẻ của con, ta đã khóa rồi . Bao giờ con hiểu chuyện, ta sẽ mở."
Tôi thầm thì, gần như nghe không rõ: "Cha... con..." Ông ấy đã cúp máy. Tôi lâm vào cảnh đường cùng. À không , đường cùng là khi tôi không còn một xu dính túi và cha hoàn toàn vứt bỏ tôi . Bây giờ, ít nhất, tôi còn một cái danh 'phu nhân Tạ gia' để dựa vào tạm thời.
Tiếng xe hơi chạy qua cửa sổ Tạ trạch ngày càng nhiều, nhưng tiếng pháo nổ từ các cuộc đấu s.ú.n.g trong khu ổ chuột cũng chẳng thuyên giảm. Thượng Hải này , bên ngoài thì lộng lẫy, bên trong thì mục ruỗng. Dì Lan, người hầu già đã gắn bó với Tạ gia mấy chục năm, cũng là người duy nhất thỉnh thoảng nói chuyện với tôi , thường thở dài nhìn tôi gầy gò, thờ thẫn: "Thiếu phu nhân, người lại không ăn cơm sao ? Cứ thế này thì làm sao mà giữ được sức khỏe?"
Tôi cười nhạt: "Con có muốn ăn, nhưng đâu có gì đáng để ăn, dì à . Cuộc sống này , nhạt thếch."
Dì Lan thở dài: "Thiếu gia... cậu ấy bận rộn nhiều việc. Người đừng buồn quá."
Tôi nhìn xa xăm, giọng có chút mỉa mai: "Dì à , ba năm rồi . Bận đến mức không nhớ mặt vợ mình , thì đó là bận việc, hay bận không muốn nhớ?"
Dì Lan thì thầm với tôi : "Thiếu gia dạo này lại bận rộn hơn nữa, nghe nói là có mấy vụ làm ăn lớn với giới quân phiệt Bắc Kinh." Tôi gật đầu. À, ra là thế. Anh ta không phải chỉ đơn thuần là bỏ bê vợ, mà là đang gánh vác cả một gánh nặng khổng lồ của gia tộc.
Tôi biết , trong mắt cha, tôi chỉ là một quân cờ để ông ta củng cố quyền lực. Nhưng tôi sẽ không để mình mãi là con cờ bị điều khiển.
Anh ta ... đúng là một bức tượng tạc từ băng giá. Ánh mắt tôi lướt qua tấm hình hiếm hoi của anh trên tờ báo tài chính. Lạnh lùng, xa cách, đúng như những lời đồn thổi về Tạ thiếu gia. Căn phòng của Tạ Du Nhiên luôn lạnh hơn những nơi khác trong nhà. Dù có bật lò sưởi, tôi vẫn cảm thấy hơi thở của anh ta đóng băng mọi thứ, kể cả không khí.
Đôi khi, tôi vô tình chạm mặt anh ta trong Tạ trạch. Một lần , anh ta về nhà bất chợt. Đôi giày da bóng loáng của anh ta lướt qua tôi . Anh ta đi thẳng, không chút dừng lại hay nhận ra sự hiện diện của tôi . Một cảm giác quen thuộc đến lạ, như thể tôi là không khí, hoặc một cái ghế.
Rồi một đêm, trời thương – chồng tôi bị chuốc thuốc. Trợ lý gọi cho ai xử lý hộ? Không phải người yêu, không phải nhân tình – mà là tôi , vợ hợp pháp, hàng chính hãng. Tôi đến. Giải cứu xong. Sáng hôm sau , hắn gửi cho tôi năm trăm nghìn tệ và… không quên chốt câu “Cô giữ thể diện đấy.”
Tôi gật đầu, tiền cầm chắc, đầu óc sáng như gương: “Ồ, nếu mỗi đêm giải thuốc được chừng này , thì tôi khỏi cần đi làm nữa.”
Từ đó, tôi dốc toàn lực vào công cuộc “nuôi thân bằng chồng”. Và hắn , người từng tuyên bố không yêu tôi – cuối cùng lại nhớ số tôi nhanh hơn nhớ tên người tình cũ.
  Tôi
  nhìn
  tờ báo tiếng Anh đặt
  trên
  bàn
  trà
  , bên cạnh là một cuốn lịch Âm lịch cũ kỹ. Hai thế giới, cùng tồn tại trong một căn nhà.
Truyện được đăng tải duy nhất tại Sime Ngôn Tình: https://simengontinh.com/nguoi-vo-bi-lang-quen/chuong-1
 Cũng như
  tôi
  và
  anh
  ta
  . Một cuộc hôn nhân
  trên
  giấy tờ. Một cuộc sống tồn tại mà
  không
  được
  công nhận.
  Tôi
  tự hỏi, liệu đến bao giờ, cuộc đời
  tôi
  mới thực sự bắt đầu?
 
Đêm Thượng Hải chìm trong ánh đèn vàng vọt của những con phố Tây kiểu cũ, xen lẫn tiếng rao buồn bã của người bán phở. Tôi , bước vội trên vỉa hè lát đá, hơi thở khẽ phả ra làn khói trắng. Chiếc túi vải trên tay tôi nặng trĩu những sợi chỉ thêu lụa, một sự nhắc nhở thường trực về cuộc sống 'tự lập' đầy chật vật của tôi , phu nhân Tạ gia trên danh nghĩa. Ánh đèn đường Thượng Hải hoa lệ về đêm lấp lánh như những vì sao trên mặt đất, nhưng lại chẳng thể xua đi cái bóng tối rình rập trong những con hẻm nhỏ. Tiếng nhạc jazz từ hộp đêm xa hoa cách đó không xa vẫn vọng lại , xen lẫn tiếng rao lảnh lót của người bán đồ ăn khuya, tạo nên một bản hòa tấu kỳ lạ. Tôi siết chặt chiếc túi vải trên tay, bên trong là những cuộn chỉ thêu lụa mới mua được với giá hời. Hơi lạnh đầu đông se sắt xuyên qua lớp sườn xám mỏng, nhưng bước chân tôi vẫn nhanh hơn bình thường. Cảm giác được tự mình kiếm tiền, dù chỉ là vài đồng bạc lẻ, cũng khiến lồng n.g.ự.c tôi ấm hơn đôi chút.
Tôi rẽ vào con hẻm nhỏ quen thuộc, nơi có tiệm thuốc bắc của lão già Vương. Nghe nói lão vừa có một lô Hoàng Kỳ cực phẩm, thứ mà tôi cần để chế loại thuốc bổ cho dì Lan. Nhưng hôm nay, không khí ở đây lại đặc quánh một mùi khó chịu, không phải mùi thuốc bắc. Bỗng một cơn gió lạnh thổi qua, mang theo mùi thuốc s.ú.n.g thoang thoảng và tiếng bước chân vội vã từ phía con hẻm đối diện. Tôi thoáng rùng mình , bản năng mách bảo có điều chẳng lành. Một tiếng 'rầm' vang lên từ sâu trong hẻm, theo sau là tiếng giằng co và một giọng nói gằn lên. Tim tôi đập thình thịch. Lẽ ra tôi phải quay đầu bỏ chạy, nhưng một sự tò mò, hay một linh cảm lạ lùng nào đó, đã níu chân tôi lại .
Một bóng người cao lớn đổ sụp xuống mặt đường, dưới ánh đèn mờ ảo. Tim tôi khẽ nhói lên khi nhận ra đó là Tạ Du Nhiên. Lưng anh ta dựa vào bức tường rêu phong, hơi thở dồn dập, đôi mắt sắc lạnh thường ngày giờ đây lại đục ngầu, gần như mất đi tiêu cự. Ánh mắt anh ta , dù mờ mịt vì chất độc hay vết thương, vẫn lạnh lẽo quen thuộc, nhưng lần này , xen lẫn sự bất lực và mệt mỏi. Không còn là một 'tổng tài' bất khả xâm phạm, mà là một con người đang vật lộn với cái chết. Anh ta , người đàn ông luôn xuất hiện trên báo với vẻ mặt sắt lạnh và quyền lực, giờ đây lại nằm gục dưới đất, như một pho tượng bị đánh đổ. Cái hình ảnh đó, nó khiến tôi ... không biết phải nghĩ gì.
"Tạ thiếu gia, đêm nay chính là ngày giỗ của ngươi! Giao ra bản đồ kia đi , hoặc chết!" Một tên côn đồ, giọng khàn đặc, gằn lên.
Tạ Du Nhiên khó nhọc, nhưng vẫn mang theo khí chất đặc trưng của mình : "Muốn lấy đồ... thì cứ việc... thử xem."
Mọi thứ dường như chậm lại . Một tia sáng lạnh lẽo loé lên. Là một lưỡi dao! Nó lao thẳng đến vị trí hiểm yếu của Tạ Du Nhiên. Không suy nghĩ, không đắn đo, cơ thể tôi tự động di chuyển. Một cú đẩy, một tiếng hét không thành lời, và rồi là cảm giác đau đớn xé toạc. Cảm giác nóng rát xé toạc vai trái. Một cơn đau buốt chạy dọc cánh tay, nhưng kỳ lạ thay , tôi lại không thấy quá sợ hãi. Chỉ có một suy nghĩ duy nhất: Anh ta không thể c.h.ế.t ở đây. Tựa như một cuộn phim cũ chạy qua tâm trí, tôi bỗng nhớ lại cái lần năm tôi mười tuổi, trượt chân ngã xuống hồ. Một bàn tay lớn đã kéo tôi lên, dù sau đó tôi không hề biết rõ mặt người đó. Một cảm giác an toàn quen thuộc... nhưng sao lại mơ hồ đến vậy ?
"Ôi, hóa ra Tạ thiếu gia lại có một vị tiểu thư tự nguyện che chắn cho sao ? Thú vị thật! Nhưng tiếc là... ngươi cũng phải c.h.ế.t thôi!" Tên côn đồ ngạc nhiên, rồi cười khẩy.
Tôi thều thào, hướng về Tạ Du Nhiên: "Anh... không sao chứ?"
Ánh mắt anh ta thoáng giật mình , một tia gì đó loé lên trong đôi mắt mờ đục ấy khi tôi lao tới. Có lẽ là ngạc nhiên? Hoặc chỉ là ảo giác của tôi thôi. Máu đỏ tươi thấm qua lớp vải sườn xám, loang nhanh như một đóa hoa nở vội. Tôi khuỵu xuống, cảm thấy chóng mặt, nhưng vẫn cố gắng nhìn vào Tạ Du Nhiên. Anh ta ngẩng đầu lên, ánh mắt đục ngầu thoáng qua một tia sửng sốt, rồi lại chìm vào vô định. Hay tôi đã nhìn nhầm?
"Cô...?" Tạ Du Nhiên thều thào, câu hỏi không trọn vẹn, thể hiện sự bối rối và không nhận ra . Một bàn tay lớn, với những khớp xương sắc cạnh, khẽ động đậy, như muốn chạm vào tôi , nhưng rồi lại rơi thõng xuống. Đó là lần đầu tiên tôi thấy Tạ Du Nhiên yếu ớt đến vậy .
Tiếng bước chân gấp gáp của những kẻ lạ mặt biến mất vào bóng đêm. Chúng là ai? Kẻ thù của Tạ gia? Hay chỉ là những kẻ cướp đường? Thượng Hải này , bên ngoài thì phồn hoa, nhưng ẩn sâu bên trong lại là những góc tối mà chỉ những kẻ yếu thế như tôi mới thực sự nếm trải. Tôi tự hỏi, tại sao lúc đó mình lại làm vậy ? Vì nghĩa vụ của một người vợ trên danh nghĩa? Hay vì cái khoảnh khắc yếu ớt hiếm hoi của anh ta đã chạm đến một góc khuất nào đó trong trái tim tôi ? Tôi không biết . Tôi chỉ biết , tôi không hối hận.
Anh ta thậm chí còn không biết tôi là ai. Có lẽ, đây là điều tốt nhất. Ít nhất thì anh ta cũng sẽ không cảm thấy gánh nặng vì một người vợ vô dụng đã cứu mình .
Rồi mọi thứ chìm vào bóng tối. Tôi không biết sau đó là gì, chỉ cảm thấy một sự lạnh lẽo bao trùm lấy mình , trước khi ý thức hoàn toàn biến mất. Khi tôi tỉnh lại , mùi thuốc sát trùng xộc vào mũi, và một vết đau nhói ở vai trái. Có lẽ, tôi lại sống sót. Nhưng lần này , là vì ai? Và người đàn ông kia , liệu anh ta có nhớ về khoảnh khắc định mệnh này không ?
Chương này đã có vấn đề gì?
Vui lòng cho chúng tôi biết chương này bị lỗi gì?.
Vui lòng báo cáo lỗi chi tiết để ưu tiên chỉnh sửa.
Gửi báo cáo thành công!
                    Cảm ơn phản hồi của bạn. Chúng tôi sẽ điều chỉnh sớm nhất có thể.
                
Gửi báo cáo thất bại!
                    Đã có lỗi xảy ra trong quá trình gửi báo cáo. Vui lòng thử lại.