Loading...
Màu nền
Kích thước chữ
Kích thước chữ hiển thị
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
“Ưm…. ưm a aaa…”
Tiết Diệu Dẫn thở không ra hơi, khẽ nghiêng đầu, được đà cho Thẩm Đạc lần xuống dưới cằm, rồi tàn sát bừa bãi dọc theo làn da trắng loáng của cô, màu đỏ tươi kích thích thị giác gã thợ săn, gặm cắn lên chiếc xương quai xanh tinh xảo, rồi lại mút mát.
Thẩm Đạc cảm nhận làn da dưới môi như được tẩm mật đến là ngon lành, thấm vào ruột gan. Anh liếm dọc theo xương quai xanh, hít một hơi thật sâu, chiếc lưỡi dài lại dời ngược lên trước vạt áo đã không còn che đậy được bầu ngực tròn trịa.
Với chuyện làm tình, Thẩm Đạc luôn rõ ràng như chính phong cách cá nhân của anh, cầm đao ra trận đánh thẳng vào trọng tâm, khiến cho đối phương điên dại mà đầu hàng, chứ ít khi bận tâm đến những chuyện khác.
Ngon ngọt ngay trước mắt, phảng phất như mở ra một cánh cửa mới dành cho Thẩm Đạc, hãy còn cắn mút nhụy hoa trắng nõn tươi đẹp, thậm chí còn ảnh hưởng đến sự chuyên chú của thân dưới đương còn tấn công.
Bộ ngực trắng tuyết của Tiết Diệu Dẫn ngay tức khắc hiện lên một loạt dấu cắn, như những nhụy hoa đào rơi vào tháng ba.
“A…a….” Sự xôn xao đến từ bờ ngực khiến Tiết Diệu Dẫn phải cong lưng lên, chiếc mông đặt trên bàn làm việc cũng hãm sâu xuống làm chiếc eo bị lõm vào tạo ra một độ cong xinh đẹp, càng tiện đà cho Thẩm Đạc xâm lăng.
Trước kia Tiết Diệu Dẫn từng nói Thẩm Đạc mà phóng đãng thì chẳng ai bì kịp, thủ đoạn trêu chọc của người này không phải là ai cũng có thể chống đỡ nổi, chỉ cần dùng miệng thôi cũng đủ để cho ai phải cao trào hết lần này đến lần khác.
Tiết Diệu Dẫn tựa như không thể chịu nổi nắm vội lỗ tai Thẩm Đạc, ngay lúc anh ngẩng đầu lên thì chủ động dâng đôi môi thơm, nhấc chân vuốt ve vòng eo anh ra chiều ám chỉ.
So với sự trêu chọc chí mạng này, Tiết Diệu Dẫn vẫn thấy tốc chiến tốc thắng sẽ hữu ích hơn cho bản thân, thế là tự cho thông minh giành lại chủ quyền.
Chỉ tiếc Thẩm Đạc nào có tính cách như thế, một khi để anh lên trên thì đừng nghĩ có thể khiến anh xoay người, thân dưới tuy đã không còn công kích nữa, nhưng những đốt ngón tay thon dài lại bóp nắn hai luồng ngực mềm không buông, hút đỉnh nhụy cho đến khi phát tiếng chụt chụt rung động, thậm chí Tiết Diệu Dẫn nghe xong cũng thấy đỏ bừng cả mặt.
Tiết Diệu Dẫn đấu không lại sức Thẩm Đạc, uổng công giãy giụa mấy cái rồi từ bỏ, để cho bản thân chìm trong dục vọng cùng anh.
Sắp đến cùng, chiếc sườn xám trên người Tiết Diệu Dẫn đã không còn bóng dáng đâu,mà Thẩm Đạc vẫn cứ chỉn tề, ngoại trừ con thú dữ đang chôn sâu vào bên trong hoa huyệt như một cầm thú.
Tiết Diệu Dẫn tự thấy bản thân như một con cá mất nước, bị Thẩm Đạc đặt trên cái thớt gỗ chà đạp, còn cô chỉ có thể thở hổn hển.
Trước mặt Thẩm Đạc, Tiết Diệu Dẫn luôn mang cái bộ mặt này, nói cho đẹp thì là co được dãn được. Cô dám trêu chọc cho Thẩm Đạc phát tình, thì đương nhiên cũng sẽ không xấu hổ quay đầu.
Tiết Diệu Dẫn thấy Thẩm Đạc càng đánh càng hăng, không có liêm sỉ bắt đầu chơi trò cầu xin tha thứ: “A… thắt lưng tê quá…. Thiếu soái, Thiếu soái ơi, xin thương thương em đi….”
Thẩm Đạc yêu chết cái vẻ chủ động lấy lòng đầy nũng nịu này của cô, đồng thời càng hận chết cô vô lại khi cứ nắm thóp được mình, không khỏi nghiến răng nghiến lợi ôm cô xuống bàn, ép cô quay lại dán mặt lên trên bàn, siết chặt eo đang vểnh lên rồi lập tức chui vào, nhanh chóng tạo ra một hồi sông cuộn biển gầm.
Tiết Diệu Dẫn cuộn tay lại trên mặt bàn hỗn độn, chân mềm nhũn đứng không vững nỗi.
Thẩm Đạc đỡ phần eo hông của cô đưa đẩy từng chút một, dương vật thô tím ra vào trong huyệt đầy nước phát ra tiếng òm ọp òm ọp.
Thân thể trần trụi của cô nằm dính trên mặt bàn, da thịt đều bị vã mồ hôi bốc hơi, để lộ lớp da thịt hồng phấn và hơi thể tình dục đầy mê người.
Đồng hồ treo tường vang tiếng gõ mới khiến cho trận làm tình này hạ màn.
Viên sĩ quan nghe theo lời dặn của Thẩm Đạc đúng giờ đến nhà, ngồi trong phòng khách một chập mới thấy Thẩm Đạc từ trên lầu đi xuống, nơi cổ áo sơ mi hơi lỏng, trông như nóng lắm.
Thẩm Đạc đưa tài liệu cho viên sĩ quan, rồi dặn dò mấy câu đơn giản, âm thanh của anh có chút khàn khàn khó phát hiện.
Viên sĩ quan nào dám ở lâu, cầm tài liệu trốn vội.
Thẩm Đạc đứng cạnh quầy rượu rót một ly, uống cạn chỉ trong một hớp rồi mới cất bước lên lầu.
Hơi thở trong phòng hãy còn vương vấn, Thẩm Đạc vừa vào cửa đã lập tức đi đến bên cạnh Tiết Diệu Dẫn đang nằm liệt trên bàn, bọc quân phục lại rồi ôm cô lên.
Được quấn trong lớp hơi thở đầy nam tính của Thẩm Đạc, Tiết Diệu Dẫn lại tự thấy bụng dưới bắt đầu co rút theo bản năng, dư vị cao trào mãi chưa tiêu tan, bên trong chân là một mảnh đại dương mênh mông.
Tiết Diệu Dẫn khó chịu rụt mông, vội thúc giục: “Mau ôm em đến phòng tắm!”
Thẩm Đạc nhìn dáng vẻ của cô cứ tưởng cô nghẹn gấp quá, vài ba bước đã đi về phòng.
Tiết Diệu Dẫn đứng một tí, chân mềm nhũn phát sợ. Thẩm Đạc đỡ lấy cô, thấy giữa hai chân thẳng tắp ấy có một dòng nước đang trượt xuống, nhất thời thay đổi ánh mắt.
Tiết Diệu Dẫn cũng bất chấp, ngượng ngùng và xoắn xuýt đi vào bên trong, lại không để ý Thẩm Đạc cũng đi theo vào phòng tắm, cửa phòng đóng lại, một màn sắc xuân kiều diễm lần hai tràn lan.
Trong nhà bỗng chốc thiếu ba bốn người, Thẩm Đạc và Tiết Diệu Dẫn càng ngày càng táo tợn hẳn lên, tuy rằng sau khi kết hôn về hai người cũng không biết xấu hổ là gì, song mấy hôm rày Thẩm Đạc lại thấy thoải mái bất ngờ từ tinh thần đến thể xác.
Truyện được đăng tải duy nhất tại Sime Ngôn Tình: https://simengontinh.com/san-tinh/chuong-63
Tuy Thẩm Đạc rất muốn cho thím Lưu và Tiểu Hồng nghỉ thêm mấy ngày nữa, nhưng lúc nào cũng có chuyện lớn cần làm, một khi anh mà bận lên, trong nhà không ai chăm sóc Tiết Diệu Dẫn thì cũng không được.
Nhưng thím Lưu và Tiểu Hồng vẫn nghe lời dặn dò của Thẩm Đạc, về muộn hai ngày, cả hai đều sợ đến mức tưởng Thẩm Đạc muốn đuổi họ đi.
Tiết Diệu Dẫn thấy Thẩm Đạc mấy nay bận bịu thì không còn trêu chọc anh nữa.
Có điều Thẩm Đạc nghiễm nhiên đã xem sự thân mật và ấm áp này như một cách để giảm bớt áp lực thay vì cưỡi ngựa hay bắn súng, thậm chí còn ham thích hơn cả Tiết Diệu Dẫn.
Đêm nay mây mưa quá nhiều, Tiết Diệu Dẫn nằm trong lồng ngực của Thẩm Đạc, dùng ngón tay cái mân mê trên ngực anh, bị Thẩm Đạc kéo lấy đặt bên môi cắn một cái, bàn chuyện đứng đắn: “Ngày mai anh đi Bình Châu một chuyến.”
Tiết Diệu Dẫn giật ngón tay, đổi một tư thế khác nằm trong lòng anh, hỏi: “Vì mấy người Tần Cần ư?”
“Gần đây có chút vấn đề với gia tộc họ Tô, đến đó để tìm cho ra nó.”
Tiết Diệu Dẫn lại nhớ đến trước khi kết hôn, Thẩm Đạc cũng đã đến đấy gây náo loạn một trận, thế là ngồi dậy: “Thiếu soái có suy xét dẫn em theo không?”
Thẩm Đạc biết cô nghĩ đến chuyện gì, tuy rằng cô mê chơi nhưng vẫn có thể phân biệt được thời điểm, bây giờ đòi theo chẳng qua là vì lo cho an nguy của anh, thế là chỉ cười nhạt chứ không đáp.
Tiết Diệu Dẫn vẽ vời trên ngực anh, “Tàu xe mệt nhọc, Thiếu soái không dẫn theo em giải sầu để đỡ cô đơn ư?”
“Cũng không tệ.” Thẩm Đạc mỉm cười ôm lấy cô, lần này không thả ra nữa mà đè cô xuống chỗ chăn mềm mại, tự thể nghiệm cái phương thức giải sầu đỡ cô đơn mà anh cần.
Đợi đến ngày hôm sau khi cô trợn trắng mắt ra thì mặt trời đã lên cao.
Tiết Diệu Dẫn chạm vào chỗ bên cạnh đã lạnh từ bao giờ, bả vai trần trụi lộ ra ngoài, đánh lên chăn một cái.
“Tên khốn này!”
Thẩm Thiếu soái ngồi trên xe lửa bấy giờ đã hắt xì không biết bao nhiêu lần, ngay cả viên sĩ quan ngồi bên cạnh cũng không nhịn được nhìn sang.
“Trời hãy còn lạnh, Thiếu soái để ý thân thể nhé.”
Thẩm Đạc lắc đầu, nghĩ đến gì đấy, khóe mắt nhiễm ý cười.
Mà Tiết Diệu Dẫn ở nhà càng không mấy dễ chịu, đặc biệt còn không biết Thẩm Đạc đi Bình Châu vì chuyện gì, nghĩ nhiều khiến lòng ngổn ngang, đây là chuyện mà cô chưa bao giờ trải qua.
Luôn không tin tà ma như Tiết Diệu Dẫn mà cũng bắt đầu nghi thần nghi quỷ, lo lắng quá độ mà ăn không ngon ngủ không yên, cách ngày liền dọn vali tính toán đi Bình Châu.
Ai ngờ cô vừa xách vali đứng đợi người đưa đi đến nhà ga, một người lính trung thành bên Thẩm Đạc lại nói với cô: “Thiếu soái nói, anh ấy ra ngoài không đến một tháng sẽ về, mợ Thiếu hãy an tâm chờ đợi.”
Tiết Diệu Dẫn nhìn mấy người lính cung kính có thừa nhưng lại không định phối hợp với mình, thì biết Thẩm Đạc đã phân phó cả thảy, trong lòng càng thêm tức giận.
Qua một ngày nữa, Tiết Diệu Dẫn mới nhận được điện thoại của Thẩm Đạc, không chờ anh nói gì cô đã vứt ra một câu: “Em tức giận.”
Thẩm Đạc bên kia rất ngoan ngoãn: “Xin lỗi.”
Tiết Diệu Dẫn nghẹn một chập, “Anh không thể dỗ em thêm à?” Đến mức mà chờ cô ngủ là chạy trốn ư?
“Sẽ không có lần sau nữa.”
Tiết Diệu Dẫn hừ nhẹ một tiếng, thầm nghĩ hóa ra anh còn nghĩ đến lần sau cơ.
“Em nói cho anh biết, em còn tức giận, anh về thì đi vào phòng sách mà ngủ.” Tiết Diệu Dẫn khó ở thì không thèm cho Thẩm Đạc chút mặt mũi nào, hầm hừ cúp điện thoại, leo lên lầu xong vẫn chẳng thể đi vào giấc ngủ.
Bên kia, Thẩm Đạc nghe tiếng bíp bíp bên tai, cũng không tức giận gì, thậm chí nghĩ đến dáng vẻ bĩu môi của Tiết Diệu Dẫn còn thấy buồn cười.
Tô Thừa cầm hai ly rượu lên huơ huơ, thấy gương mặt lạnh như băng của Thẩm Đạc bỗng mưa thuận gió hòa, không khỏi kinh ngạc, chau mày, “Xem ra Thiếu soái hiện giờ cũng trở thành người đàn ông lo cho gia đình nhỉ.”
Thẩm Đạc từ chối cho ý kiến, thấy Tô Thừa đưa điếu thuốc đến, còn phất tay ý bảo mình cai rồi.
Tô Thừa càng thêm phần kinh ngạc, cười: “Anh hoàn toàn hoàn lương rồi đấy.”
Thẩm Đạc lại nghiêm trang nói: “Ngợp người.”
Tô Thừa sặc khói thuốc, lại thấy vẻ mặt bình thản của Thẩm Đạc cứ như không nhận ra lời mình nói buồn cười cỡ nào. Tô Thừa lắc đầu, nhìn làn khói lượn lờ trong các kẽ tay, giữa chân mày không biết đang suy tư điều gì, một hồi sau cũng ấn thuốc vào gạt tàn.
“Có manh mối không?” Tô Thừa lắc ly rượu, ám chỉ.
“Trừ Lận Hiến Lương ra thì chưa động đến kẻ khác.”
Tô Thừa cũng không rõ chuyện trung gian thế nào, tạm thời không đáp lại.
“Trước đó tôi có mượn tay nhà họ Lận để vận chuyển một chuyến vũ khí từ Bình Châu qua.”
Tô Thừa hiểu ra, tặc lưỡi: “Anh vòng xa thế làm gì, sao không nhờ em vợ Hàn Nguyên Thanh?”
Thẩm Đạc lắc đầu, “Bình Châu đã loạn rồi, nếu để cho nhà họ Hàn biết cậu ta giúp tôi vận chuyển vũ khí thì lại sinh chuyện.”
Tô Thừa cười: “Thẩm Thiếu soái khách sáo quá, Nguyên Thanh không thể phân thân ra thì chẳng phải vẫn còn tôi đây sao? Anh tìm lão cáo già kia để làm chi.”
Tô Thừa cứ thấy vô cùng buồn bực với quyết sách của Thẩm Đạc.
Chương này đã có vấn đề gì?
Vui lòng cho chúng tôi biết chương này bị lỗi gì?.
Vui lòng báo cáo lỗi chi tiết để ưu tiên chỉnh sửa.
Gửi báo cáo thành công!
Cảm ơn phản hồi của bạn. Chúng tôi sẽ điều chỉnh sớm nhất có thể.
Gửi báo cáo thất bại!
Đã có lỗi xảy ra trong quá trình gửi báo cáo. Vui lòng thử lại.