Loading...

Sau Cánh Cửa Bí Mật
#14. Chương 14: Khoảng lặng và thử thách

Sau Cánh Cửa Bí Mật

#14. Chương 14: Khoảng lặng và thử thách


Báo lỗi

 

Có những bước tiến âm thầm, và có những thử thách xuất hiện không báo trước — như cơn gió làm rung chiếc lá mới ra . Tôi nghĩ đời sống vừa êm lại thì sẽ an, nhưng bài học tiếp theo lại đến bằng một buổi chiều giản dị.

 

Buổi sáng hôm đó tôi bận rộn với bài tập nhóm; điện thoại nằm trong túi, im lặng. Đến khi tan lớp, một người bạn nhắn cho tôi : “Cô Lan vừa thấy anh Huy ( người quản lý thực tập) hỏi về anh Phó Thần. Nghe nói có chuyện xáo trộn ở công ty cũ của anh ấy .”

Tôi nhíu mày, lòng có một cảm giác lẫn lộn — tò mò, lo lắng, và một chút cảnh giác cựa quậy.

 

Chiều tối, khi tôi về nhà, trên bàn có một tờ giấy mỏng — không phải của anh , nhưng tên anh được nhắc đến trong một email in sẵn từ một công ty đối tác:

“Phó Thần — liên quan đến vụ điều tra nội bộ.”

Dòng chữ như một mũi kim chọc vào vết sẹo cũ. Tôi ngồi xuống, tim đập nhanh. Một phần trong tôi muốn gọi ngay cho anh ; phần khác sợ sự thật sẽ đưa tôi trở về điểm xuất phát — nơi anh biến mất không lời.

 

Tôi chần chừ, rồi quyết định: sẽ đối mặt trực tiếp, không cho phép tưởng tượng lấn át. Tôi nhắn:

“Anh có rảnh không ? Em muốn gặp.”Tin nhắn gửi đi — chờ đợi chưa bao giờ là dễ chịu, nhưng giờ tôi đã học cách chịu đựng mà không lao tới.

Anh đến nhanh hơn tôi nghĩ, mặt có vẻ mệt. Không hỏi nhiều lời, anh ngồi xuống, nhìn thẳng vào tôi .

 

“Em có đọc mấy thứ,” tôi nói thẳng. “Về công ty cũ và một số điều anh từng liên quan. Anh có thể giải thích không ?”

 

Phó Thần im lặng một lát, rồi thở sâu.

 

“Đó là một phần trong quá khứ nghề nghiệp của anh ,” anh bắt đầu. “Công ty cũ có một vài vấn đề quản lý. Anh — ở vị trí quản lý — phải đối mặt với những quyết định khó. Có những thứ anh đồng ý, có những lúc anh bị ép buộc phải chịu trách nhiệm thay cho những người khác. Khi mọi chuyện vỡ lở, anh trở thành tâm điểm. Hệ quả là nhiều người hiểu sai, và anh — đã im lặng vì sợ nếu lên tiếng sẽ làm mọi thứ tệ hơn.”

 

Tôi nhìn anh : không biện hộ, chỉ lời giải thích trầm. “Vậy anh có liên quan trực tiếp đến những sai phạm không ?” — tôi hỏi. Giọng tôi cố giữ bình tĩnh.

 

“Anh có trách nhiệm tổ chức, nhưng anh không làm những việc phi pháp. Có những quyết định anh thấy là sai lầm, và anh đã cố gắng can thiệp. Nhưng khi áp lực từ trên xuống quá lớn, anh chọn cách rút lui để không tự đẩy mình vào tình thế phải hại người khác. Anh không lấy làm tự hào về cách anh xử lý lúc ấy , và đó là một trong những lý do anh bỏ đi — vì anh không muốn em phải chịu hậu quả nếu chuyện bị đào lên.” Anh nhìn tôi thật lâu, như muốn tôi thấu hiểu cả nỗi xấu hổ lẫn sợ hãi trong anh .

 

Tôi lắng nghe . Không vội kết án. Có một phần trong tôi vẫn còn nghi ngờ, nhưng có một phần khác thừa nhận: con người ai cũng có quá khứ phức tạp. Điều quan trọng là cách anh đối mặt bây giờ.

 

“Vậy bây giờ sao ?” Tôi hỏi. “Anh định làm gì khi những chuyện đó lại nổi lên?”

 

“Anh sẽ minh bạch,” anh trả lời ngay. “Nếu cần, anh sẽ cung cấp thông tin. Anh sẽ không để quá khứ ấy che lấp hiện tại, nhất là hiện tại có em.
Truyện được đăng tải duy nhất tại Sime Ngôn Tình: https://simengontinh.com/sau-canh-cua-bi-mat/chuong-14
Nhưng anh cũng cần em hiểu rằng có những điều anh làm khi ấy là để bảo vệ ai đó, không phải để trốn tránh trách nhiệm.”

 

Câu trả lời khiến tim tôi vừa nặng vừa nhẹ. Nặng vì sự phức tạp của thực tế; nhẹ vì anh không trốn tránh nữa. Tôi nhận ra mình đang đối diện với một thử thách khác — không phải của anh đơn độc, mà của hai người cùng xây lại niềm tin trước mặt mảnh vỡ của đời sống thực.

Những ngày sau đó, tôi để ý anh hơn. Anh chủ động chia sẻ thông tin liên quan công việc, cho tôi biết khi nào có người gọi điện, gửi cho tôi những email ( đã được xóa những chi tiết nhạy cảm) để tôi hiểu quy trình. Hành động ấy không cần anh phải chứng minh mình vô tội; nhưng nó cho thấy anh sẵn sàng trong minh bạch — một thử thách lớn với người từng dùng im lặng làm lá chắn.

 

Có lúc tôi tự đặt ra câu hỏi: liệu mình có thể chấp nhận tất cả vết tích ấy không ? Tôi không thể trả lời ngay. Thay vào đó, tôi đặt ra quy tắc riêng: trước khi kết luận, hãy để anh giải thích và để bản thân không hành động bằng cảm xúc bột phát. Tôi bắt đầu thấy mình trưởng thành trong cách yêu — không mù quáng, nhưng cũng không đóng băng.

 

Rồi có một kịch bản khác xảy đến — không phải từ quá khứ anh , mà từ chính trái tim tôi . Một buổi tối, khi chúng tôi cùng ăn nhẹ ở quán cũ, anh nhìn tôi , ánh mắt rất thẳng: “Anh từng sợ nhất là em sẽ rời đi vì trách nhiệm không phải của em. Anh đến muộn để sửa, nhưng anh còn sợ — sợ em sẽ không muốn tiếp tục.” Tôi ngẩng lên, không kịp che giấu cảm xúc.

 

“Em không biết sẽ tiếp tục thế nào,” tôi nói . “ Nhưng em biết mình không muốn bị dối trá. Em muốn sự thật — dù khó chịu.”

 

Anh nắm tay tôi , siết nhẹ. “Anh chọn sự thật. Nếu em vẫn sợ, anh sẽ không thúc ép. Anh sẽ chịu trách nhiệm cho quá khứ của mình và tiếp tục ở đây theo cách em muốn .”

 

Trong khoảnh khắc ấy , tôi cảm nhận được một điều: không phải mọi thử thách đều là dấu hiệu kết thúc. Có những thử thách buộc ta phải chọn — hoặc bỏ chạy, hoặc đứng lên và cùng sửa chữa. Tôi quyết định chọn sửa chữa — không phải vì anh hoàn hảo, mà vì anh chọn minh bạch và chịu trách nhiệm.

Tuần sau , một buổi họp nhỏ tại trường, nơi anh tình nguyện đến làm diễn giả khách mời cho một chuyên đề về đạo đức nghề nghiệp. Anh kể về áp lực, về những quyết định sai lầm, và về cách anh học lấy trách nhiệm. Không một lời bao biện; chỉ là câu chuyện của một người đi qua sai lầm mà muốn cảnh tỉnh người khác.

Nghe anh nói , người nghe có lúc im lặng, có lúc bật cười , có lúc gật đầu. Tôi ngồi phía sau , nhìn anh bằng ánh mắt khác — không phải đầy nghi vấn, mà là tôn trọng vì dám nói . Sau buổi nói chuyện, một sinh viên đến bắt tay anh , nói : “Cảm ơn anh đã thật sự chia sẻ. Em nghĩ mình cần nghe điều này .”

 

Anh quay lại , bắt gặp ánh mắt tôi . Trong khoảnh khắc ngắn, chúng tôi trao cho nhau một cái nhìn : không lời, nhưng đủ để hiểu rằng, hành trình chưa kết thúc, nhưng hai người đã quyết định bước tiếp, mang theo sự thật và trách nhiệm.

*Thử thách không biến mất, nhưng cách ta đối diện với nó sẽ quyết định hướng đi tiếp theo. Tôi học rằng, ở lại với ai đó không phải chỉ vì họ xin — mà vì họ chứng minh rằng họ xứng đáng được ở lại bằng hành động và sự minh bạch.*

 

Vậy là chương 14 của Sau Cánh Cửa Bí Mật vừa khép lại với những tình tiết đầy lôi cuốn. Là một truyện thuộc thể loại Ngôn Tình, tác phẩm này đang được rất nhiều độc giả theo dõi mỗi ngày trên Sime Ngôn Tình. Hãy theo dõi Fanpage để cập nhật chương mới nhanh nhất, và đừng quên khám phá thêm các truyện hot cùng thể loại đang chờ bạn phía trước!

Sime Ngôn Tình

Sime Ngôn Tình

Sime Ngôn Tình là nơi tụi mình chia sẻ những bộ ngôn tình siêu sủng, siêu ngọt khiến tim tan chảy! Theo dõi liền kẻo lỡ truyện hot nha~ Nhớ vote 5 sao ủng hộ tụi mình với nhaa 💕

Bình luận

Sắp xếp theo