Loading...
Thời gian như tách ra làm hai nhịp: trước khi anh quay về, và sau khi anh quyết định ở lại . Nhịp sau không ồn ã, nhưng đều đặn — như kim đồng hồ lặng lẽ đi tới, từng bước một. Tôi tự hỏi mình nhiều khi, điều khiến trái tim mềm ra là hành động nhỏ nào: một tin nhắn hỏi đã ăn chưa , hay việc anh đến đúng giờ như đã hứa? Câu trả lời không đơn giản. Có lẽ là sự cộng sinh của tất cả — sự hiện diện không điều kiện, và cả việc anh tôn trọng ranh giới mà tôi đặt ra .
Ngày chủ nhật, tôi tới thư viện để mượn sách. Anh cũng ở đó, nhưng không ngồi chờ. Tôi thấy anh đứng ở mép cầu thang, tay cầm một tờ báo, dáng người lặng như tảng đá đã qua phong sương. Tôi bước tới, tim hơi rung. Anh nhìn tôi , và lần này , tôi thấy trong ánh mắt anh không còn là nỗi gấp gáp của kẻ muốn chuộc lỗi mà là một sự bình tĩnh mang tính trách nhiệm.
“Anh có thể đi cùng em một đoạn không ?” — anh hỏi, như hỏi phép lịch sự hơn là cầu xin.
Tôi gật đầu. Chúng tôi đi bên nhau trong một con ngõ nhỏ có hàng cây hoa sưa. Cánh hoa rụng theo bước chân, mùi thoang thoảng. Cảm giác bình yên len vào như một thói quen tốt .
“Tuần tới em bận đồ án,” tôi nói , để phá vỡ sự im lặng. “Anh có thể không nhắc về chuyện quá khứ nhiều được không ? Em đang cố không đào sâu nữa.”
Anh quay sang nhìn tôi nghiêm túc. “Anh hiểu. Anh sẽ không kéo em về quá khứ. Chỉ khi nào em muốn nói , anh sẽ lắng nghe . Và nếu em không muốn , anh sẽ tôn trọng.”
Lời nói đơn giản mà rắn rỏi. Tôi cảm thấy mình như được trao một quyền lực nhỏ: quyền tạm thời chọn không đau. Tôi giữ lấy quyền đó.
Dần dần, chúng tôi xây dựng những quy tắc không văn bản. Không xuất hiện bất ngờ tại nhà nhau ; không nhắn những câu dài đầy cảm xúc vào lúc nửa đêm; không đưa ra những hứa hẹn to tát. Đổi lại , có sự rõ ràng: gặp đúng giờ, nói rõ ý, chịu trách nhiệm cho hành động của mình . Tôi đã đặt loại hợp đồng ấy để tự bảo vệ, nhưng cũng không ngờ thấy nó ấm áp theo cách riêng.
Có một buổi chiều anh đến đưa tôi một cuốn sổ tay. Bìa sổ giản dị, dòng chữ mảnh:
“Những điều anh muốn làm — cho em.”
Tôi mở ra , bên trong là những ghi chú nhỏ:
“1. Đưa em đi chợ hoa vào mùa bách hợp. 2. Nghe em đọc bài luận một lần trước khi nộp. 3. Không quyết thay em việc lớn nhỏ.”
Tôi bật cười , vừa thấy buồn cười vừa thấy dễ chịu. Những mục tiêu nhỏ, không hào nhoáng, phản ánh một con người đang học cách phục vụ tình cảm bằng hành động thực tế.
“Anh viết ra để nhớ,” anh nói . “Để mình khỏi lạc đường.”
Tôi gật, lòng mềm như miếng bọt biển hút nước. Ở đó, giữa những dòng chữ giản dị, có một điều to lớn: anh đang tự nguyện giới hạn mình để không lấn chiếm tôi nữa.
Nhưng
con đường
không
phải
lúc nào cũng phẳng. Một tối, trong lúc
tôi
đang căng
mình
với một deadline,
anh
gửi một tin nhắn: *“Anh tới đón em, đừng
làm
việc quá khuya.”*
Tôi
nhìn
màn hình, cảm thấy một luồng ấm, nhưng đồng thời
có
một thứ chạm
vào
vết sẹo: lời nhắn của
anh
không
hỏi ý kiến
tôi
.
Truyện được đăng tải duy nhất tại Sime Ngôn Tình: https://simengontinh.com/sau-canh-cua-bi-mat/chuong-13
Tôi
phả
hơi
thở dài, trả lời lạnh lùng hơn dự định: *“Không cần. Em sẽ về
sau
.”*
Anh gọi. Tôi không nghe máy. Sau đó anh đến trước nhà, đứng im dưới ánh đèn vàng, ướt vì mưa. Khi mở cửa, tôi thấy anh ướt sũng, mắt xoáy sâu.
“Anh xin lỗi ,” anh nói , giọng khàn. “Anh biết anh sai. Anh muốn bảo vệ em nên quên hỏi. Anh sẽ thay đổi.”
Tôi nhìn anh , trái tim rung lên. Một phần muốn nhìn thấy anh vỗ về, một phần muốn giữ lập trường. Tôi kêu vào nhà, đóng cửa chầm chậm, rồi quay lại nói nhỏ: “Anh không cần đến đây nữa. Hãy gọi trước , dù chỉ một lần , nhé?”
Anh đứng đó một lúc, rồi từ tốn gật đầu. “Anh nhớ rồi . Gọi trước .”
Đó là lần đầu tiên chúng tôi bị thất bại — không phải thất bại của tình yêu mà là của bài học. Nhưng cách anh đối diện với thất bại ấy mới là điều quý: không biện minh, không né tránh, chỉ nhận và sửa.
Thời gian trôi, những điều nhỏ nhặt tích thành một chuỗi đủ dài để xóa bớt nét gợi nhớ đau. Có lúc tôi vẫn thấy ghen — với quá khứ của anh , với những điều anh từng có — nhưng tôi dần đặt nỗi ghen đó vào đúng vị trí: không phải là lửa thiêu rụi, mà là tín hiệu để tự hỏi mình cần gì.
Một ngày nọ, khi trời xanh trong, anh kéo tôi lên mái của thư viện nơi có tầm nhìn ra phố. Gió mơn man, chúng tôi ngồi trên mép, chân buông xuống như hai đứa trẻ. Anh đưa cho tôi một hộp nhỏ, bên trong là một chiếc la bàn cũ.
“Anh muốn em giữ nó,” anh nói . “Khi em lạc lối, hãy nhìn vào nó. Như anh , sẽ cố để luôn ở đây — là hướng ‘về’ với em, không phải chỉ là một chỗ trú tạm.”
Tôi nhìn chiếc la bàn, rồi nhìn anh . Mắt anh ánh lên thứ quyết tâm dịu dàng, không kèm lời hứa sáo rỗng. Tôi nhận lấy, đặt chiếc la bàn vào túi áo, như một lời thỏa thuận không cần chữ ký.
Những ngày tiếp theo không có phép màu lớn lao. Chúng tôi học ngôn ngữ mới: cách nói ‘ không thể’ mà không làm người kia tổn thương; cách yêu cầu không phải bằng áp đặt, mà bằng sự tôn trọng; cách xin lỗi mà không mong được trả ngược bằng ngay lập tức tha thứ. Tình cảm không hồi sinh như một bông hoa đột ngột nở rộ — nó lớn lên như một khu vườn nhỏ, cần tưới, cần xới đất, và cần thời gian.
Ở một góc nơi tôi ít ngờ tới, tôi nhận ra mình đã thay đổi. Tôi không còn run rẩy trước bóng anh như trước ; thay vào đó là cảm giác an toàn vừa đủ để thử một lần nữa. Không phải vì anh hoàn hảo, mà vì anh ở lại và chịu thay đổi từng chút — hành động nhỏ làm nên điều lớn.
Và trong khoảnh khắc đó, khi chúng tôi cùng ngồi im nhìn dòng người qua lại dưới phố, tôi nghĩ đến tương lai — không phải để mơ mộng xa xôi, mà để lên danh sách những điều nhỏ cần làm : cùng nhau đi chợ, cùng đọc một cuốn sách, cùng xem một buổi triển lãm. Những kế hoạch nhỏ, nhưng vững chắc.
Tôi siết nhẹ tay anh — cử chỉ không lời nhưng đầy ý nghĩa. Anh đáp lại bằng một nụ cười mỉm, không lời hứa ầm ĩ, chỉ là một cam kết âm thầm: sẽ ở lại , và học cách làm người đồng hành đúng nghĩa
Chương này đã có vấn đề gì?
Vui lòng cho chúng tôi biết chương này bị lỗi gì?.
Vui lòng báo cáo lỗi chi tiết để ưu tiên chỉnh sửa.
Gửi báo cáo thành công!
Cảm ơn phản hồi của bạn. Chúng tôi sẽ điều chỉnh sớm nhất có thể.
Gửi báo cáo thất bại!
Đã có lỗi xảy ra trong quá trình gửi báo cáo. Vui lòng thử lại.