Loading...

Banner
Banner
Lạc Thú
#19. Chương 19

Lạc Thú

#19. Chương 19


Báo lỗi

“Thiên Yến, tôi biết cô trong đó, tôi có thể vào không?” Là tiếng của Kbuôr.

“Không thể, anh không thể vào.” Thiên Yến bây giờ không nhúc nhích được, cô cũng không muốn để anh ta thấy dáng vẻ thảm hại này.

Ngoài cửa yên lặng một lúc, tiếp theo lại truyền vào tiếng nói dịu dàng của Kbuôr: “Thiên Yến, tôi biết cô bị thương, đừng sợ, tôi vào rồi về liền, tin tôi đi.” Tiếp theo là tiếng đẩy cửa.

Thiên Yến tuyệt vọng nhắm mắt lại, nước mắt cứ từ khoé mắt chảy xuống, giống như chỉ cần nhắm mắt thì sẽ không phải nhìn thấy gì, sẽ không ai thấy được bộ dạng thảm hại này của cô vậy.

Kbuôr từ từ đi về phía cô, để dược liệu vừa hái được ban sáng lên giường, vươn tay áp lên trán cô thăm dò, không bị sốt, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, nhỏ nhẹ an ủi: “Đừng sợ, Thiên Yến, đừng sợ, tôi sẽ giúp cô.”

Nói rồi đứng dậy vào phòng tắm nấu nước cho cô, rồi ôm cả cô và tấm da thú bỏ vào thùng tắm. Ngửi thấy mùi sau khi hoan ái nồng nặc trên người cô, biết cô hiện tại cần phải rửa sạch, mà cô chắc chắn không muốn hắn giúp đỡ, thế là cầm quần áo và dược liệu đến cho cô để bên cạnh, rồi xoay người sang đi nói: “Tôi ra ngoài cửa đợi, tự cô tắm rửa sạch đi, quần áo với thuốc tôi để đây, cô tắm xong nhớ bôi, làm xong kêu tôi.”

Thiên Yến từ đầu tới cuối đều nhắm mắt, nghe tiếng đóng cửa mới mở ra, nhìn quần áo và thuốc được để bên cạnh, nước mắt lại rơi xuống, lòng vô cùng biết ơn Kbuôr, tại sao Rbăm không được dịu dàng săn sóc như Kbuôr.

Thiên Yến tắm nước nóng, cảm thấy thư thái, lấy thuốc Kbuôr đưa bôi vào chỗ đau, bởi vì bị thương ở chỗ kia nên bôi thuốc không tiện, hơi động tí đã làm rách miệng vết thương, đau đến mức Thiên Yến phải hít hà. Cuối cùng cũng bôi xong, nghe Kbuôr cách ngoài cửa hỏi: “Xong chưa Thiên Yến? Tôi vào nhé.”

Thiên Yến nhanh chóng đứng dậy đáp: “Xong rồi.”

Kbuôr đẩy cửa vào, thật dịu dàng ôm ngang cô, đưa cô về phòng.

“Cám ơn anh.” Thiên Yến mím môi quay đầu sang bên khẽ nói cám ơn hắn, ngay lúc cô cần giúp đỡ nhất hắn lại mang thuốc đến thăm cô, nhất định là biết Rbăm đã làm gì cô, tuy cô không biết vì sao hắn lại biết, chắc do tối qua cô kêu quá thê lương, bị hắn nghe được, do đó mà đoán ra.

Nhưng bất kể bằng cách nào, Thiên Yến cũng khẳng định là hắn biết, điều này làm cô khó chấp nhận, không biết nên đối mặt với hắn thế nào.

“Cô không cần cảm ơn, đều là lỗi của tôi, lúc trước tôi cứu cô lại không bảo vệ được cô, làm cô nhiều lần bị thương, người nên xin lỗi phải là tôi mới đúng, xin lỗi, Thiên Yến, thật xin lỗi, tôi không thể bảo vệ em.” Kbuôr nắm tay cô, nói bằng giọng vô cùng áy náy.

“Không phải, không phải, trước kia nếu không phải anh cứu tôi, tôi đã chết rồi, hơn nữa anh còn ba lần bốn lượt cứu tôi, tôi cảm ơn còn không hết, sao trách anh được, anh không có lỗi gì với tôi hết.” Thiên Yến không ngờ hắn lại mang ý nghĩ đó, nhanh chóng lắc đầu giải thích.

Kbuôr nhìn hồi lâu, hạ quyết tâm nói: “Thiên Yến, nếu tôi nói, tôi…” Nói đến đó bỗng dừng lại, rồi nghiêng đầu đi, hít sâu một hơi nói tiếp: “Em có bằng lòng…”

Chưa nói xong, bỗng nghe tiếng bên ngoài có người đang đi rất nhanh về phía này, có lẽ là Rbăm đã về, tuy không biết hôm nay sao hắn lại về sớm như thế nhưng vẫn buông tay Thiên Yến ra, đứng lên, bây giờ Kbuôr chưa muốn xung đột thẳng với hắn ta, hắn không muốn Thiên Yến bị Rbăm hiểu lầm.

Thiên Yến không hiểu câu nói không đầu không đuôi của hắn, không biết hắn rốt cuộc hỏi cô bằng lòng cái gì, vừa định hỏi thì nghe tiếng đẩy cửa.

Tiếp theo rất nhanh là cửa bị đẩy ra, Thiên Yến đoán Rbăm đã trở về, chẳng trách Kbuôr nói một nửa lại thôi, chắc là anh ta cũng biết Rbăm về nên mới không nói nữa.

Rbăm đẩy cửa vào thấy Thiên Yến nằm trên giường, còn Kbuôr đứng bên cạnh, trong phòng thoang thoảng mùi thuốc, nghĩ chắc Kbuôr tới đưa thuốc cho Thiên Yến, nhưng vừa nghĩ chỗ bị thương của cô, còn hắn ta có thể vừa giúp cô bôi thuốc, thế là lửa giận ngùn ngụt bốc lên, cố nén xuống, giọng nói khó nghe hỏi: “Kbuôr, cậu sao lại về sớm vậy?”

Kbuôr dường như cũng kìm nén, sắc mặt cũng khó coi tương tự đáp: “Tôi đến xem vết thương Thiên Yến đỡ chưa, không ngờ vết thương chồng chất vết thương.” Kbuôr liếc mắt nhìn vết máu loang lổ trên da thú, liền đau lòng hận không thể giết Rbăm.

“Cô ấy là bạn đời của tôi, bị thương hay không không đến phiên cậu lo, tôi sẽ chăm sóc cô ấy.” Rbăm bất mãn vì giọng Kbuôr chứa nỗi lo cho Thiên Yến không hề giấu diếm, không vui nói.

“Làm giống đực không phải là phải lo lắng tốt cho giống cái của mình sao, sao lại làm giống cái của mình nhiều lần bị thương vậy. Nếu cậu không biết cách chăm sóc cô ấy, thế thì nhường lại đi.” Kbuôr nghe hắn không biết nhận lỗi, cuối cùng không nén nổi tức giận, bất chấp hậu quả, nói lời thật lòng ra.

“Ha ha…” Rbăm nhìn hắn cười lạnh: “Nhường à, nhường cho cậu nhé, cậu đừng vọng tưởng, cô ấy bạn đời của tôi, thì nhất định chỉ có thể là bạn đời của tôi, dù tôi xử tệ với cô ấy, cô ấy cũng đừng hòng rời khỏi tôi, tôi khuyên cậu bớt bao đồng, quay về nhà mình đi.” Rbăm nắm chặt nắm đấm, cố đè nén cơn tức trong lòng, nếu không phải hắn và hắn ta cùng nhau lớn lên từ bé, hắn thật sự rất muốn đập hắn ta một trận.

“Cậu…” Kbuôr tức nói không ra lời, nắm đấm muốn vung sang Rbăm.

“Kbuôr, cám ơn anh mang thuốc đến cho tôi, tôi tốt hơn nhiều rồi, anh về nhà trước đi.” Thiên Yến nhìn hai người giương cung bạt kiếm tựa như muốn đánh nhau, nhanh chóng cất lời can ngăn.

Kbuôr nhìn Thiên Yến, hít sâu một hơi, nén giận, gật đầu nói với cô: “Vậy em dưỡng thương cho tốt, tôi về trước.”

Nói xong không thèm nhìn Rbăm, tung cửa đi về,

Sau khi Kbuôr đi rồi, trong phòng liền yên tĩnh, hồi lâu sau, Rbăm hừ lạnh, đứng cạnh giường nhìn từ trên xuống, mỉa mai cô: “Sao vậy, anh làm không đủ sướng à? Còn ngắm nghía Kbuôr nữa?”

Thiên Yến thật thương tâm, tối qua hắn vừa xem cô như công cụ phát tiết, nhưng cũng còn thông cảm vì hắn đang giận điên, nếu hôm nay hắn chịu xin lỗi cô thì cô sẽ tha thứ cho hắn. Không ngờ tới đợi một hồi, lại xem cô như vật sở hữu, bây giờ hắn còn nói thế, Thiên Yến cũng bị chọc tức, nói không lựa lời: “Phải đó, em ngắm nghía Kbuôr đó rồi sao, ai bảo anh ta dịu dàng hơn anh, biết săn sóc hơn anh, còn…”

“Ầm…” Thiên Yến chưa nói xong Rbăm đã đấm một phát lên phần giường bên cạnh cô, ván giường bị hắn đấm thủng một lỗ lớn.

“Á…” Thiên Yến sợ quá hét lên, tai lại nghe tiếng nói lạnh lẽo của Rbăm như vọng lên từ địa ngục: “Bây giờ hối hận cũng đã muộn, em là bạn đời của tôi, thì cả đời này chỉ ăn ở với tôi, để cho tôi đâm, muốn cho người khác làm, trừ khi tôi chết, bằng không em đừng hòng.” Nói rồi Rbăm cũng đá cửa đi ra.

Để lại một mình Thiên Yến ngồi trên giường lặng lẽ rơi nước mắt, cô không phải cô ý nói vậy, nhưng cô rất giận, sao hắn có thể vô tình với cô như vậy.

“Ối…” Trong tiếng hét thảm thiết, Sander thành thú nhân thứ mười bị đánh bay ra ngoài.

Rbăm hôm nay thật khác thường, triệu tập tất cả thú nhân đến bàn kỹ năng đi săn, tuy thú nhân giống đực lúc rảnh rỗi không gì làm cũng thường hay tụ tập bàn luận kĩ xảo đi săn, nhưng hôm nay hắn dường như quá mức dũng mãnh, đã liên tục đánh văng mười người, sau đó không ai chịu vào tỉ thí với hắn, tuy hắn không thật sự làm đối phương bị thương nhưng bị hắn đánh cũng sẽ đau cả mấy ngày.

“Rogge, cậu lên đi.” Rbăm thấy không ai chịu bước ra, thế là chỉ đích danh.


Bình luận

Sắp xếp theo