Loading...
“Rbăm cậu tha cho tôi đi, lát nữa về tôi còn phải thoả mãn Diskin nhà tôi nữa, nếu bị cậu choảng, không chừng sẽ hữu tâm vô lực á.” Rogge liên tục xua tay xin lui.
“Ha ha…” Đám thú nhân nghe vậy cười ồ lên. Rbăm buồn bực cau chặt mày.
“Tôi ra…” Đang lúc mọi người cười vang thì Kbuôr vẹt đám đông đi ra.
Rbăm vừa thấy hắn, cơn giận cũng dâng lên, hai người không nói hai lời đều hoá thành hình thú, hai thân thể một trắng một vàng lao vào nhau. Tiếng gầm gừ, tiếng va đập không ngừng vang lên, vồ tát cắn xé, hai người, không, phải nói là hai con thứ không có chút kĩ xảo nào chỉ thuận theo bản năng.
Đám thú nhân bu xem cũng nhận ra có điều khác thường, hai con thú này không giống đang tỉ thí mà đang xả giận.
Điều này thật sự là rúng động, giống đực thú nhân vì thiên tính khá nóng nảy, trước tuổi vị thành niên, vì không thể khống chế tính tình mà đánh lộn cũng là chuyện thường xảy ra.
Nhưng Rbăm coi khinh chuyện đánh đấm lăn lê, hắn chỉ cần lừ mắt một cái, khí thế không giận mà uy cũng đủ hù doạ đối thủ. Còn Kbuôr vì bản tính ôn hoà, có thể nói là giống đực tốt tính nhất trong tộc, hắn chưa bao giờ đánh nhau, không ngờ hai kẻ chưa bao giờ đánh nhau này, vậy mà khi đã trưởng thành lại bắt đầu đánh lộn.
Đám thú nhân bàn tán xôn xao, đều đang đoán xem họ đánh nhau vì cái gì, lại không dám kéo họ ra, dù sao ai cũng kiêng kị móng vuốt của Rbăm và Kbuôr, đừng thấy Kbuôr ngày thường khá hoà nhã, nhưng nếu đánh nhau thật, phỏng chừng ngoài Rbăm còn lại trong tộc không ai là đối thủ của hắn.
Đám thú nhân nóng ruột không biết làm thế nào cho phải, chỉ thấy Rbăm uốn người, chân trước bên phải sắc bén chụp Kbuôr.
Kbuôr không hề tránh né mà nghênh đón chính diện, tựa như muốn cá chết lưới rách, tất cả người xem đều hết hồn, nhưng lại không cản được, đang lúc nóng vội, đột nhiên có một nắm bột phấn rắc quanh hai người, bột phấn tản đi, thì thấy hai người nằm rạp trên nền đất không thể động đậy.
“Đã lớn già đầu rồi còn đánh nhau cái gì, cho mấy người Ma Tê tán, từ từ bình tĩnh đi, há há…” Kreider bước đến đá mỗi con một đá, rồi cười lớn bỏ đi, trong lòng thầm than: Rbăm thúi, cho cậu dám phá hỏng chuyện tốt của tôi, tôi cho cậu muốn cục cựa cũng không cục cựa được. Kbuôr, cậu cũng đừng trách tôi hen, muốn trách thì trách Rbăm đi, cậu bị hắn liên luỵ đó.
“Haa…” Đám thú nhân đều thở ra một hơi, sao bọn họ lại quên mất Kreider nhỉ, gã ta thích nhất là giữa lúc hai con thú đang đánh nhau kịch liệt thì rắc Ma tê tán cho họ tỉnh táo lại, có điều thật không ngờ gã dám dùng trên người Rbăm, còn thừa cơ đá hắn một đá, xem ra Rbăm chắc là đã đắc tội gã hồi nảo hồi nào mà không biết rồi, trong tộc gã có tiếng là người có thù tất báo mà.
Chelses và Kbuôr bây giờ toàn thân tê cứng, không nhúc nhích được, có chút khó chịu đưa mắt chỗ khác không nhìn đối phương, trong lòng âm thầm gào thét: Kreider cậu đợi đó.
Sáng sớm hôm sau, các thú nhân giống đực dậy đi săn thì Rbăm và Kbuôr còn đang nằm ngoài khu đất trống, mọi người âm thầm chắt lưỡi, Kreider dùng nhiều thuốc lắm đây, hai con vật đến bây giờ còn không động đậy nổi. Nhưng không ai dám đến trêu chọc bọn hắn, bây giờ chắc chắn là hai con đang giận điên, nếu sơ ý lỡ thành nơi trút giận thì oan mạng, nên tất cả rối rít vòng sang đường khác mà đi.
Lại một lát sau, thú nhân giống cái rời thôn hái quả dại thì hai con thú vẫn nằm đó, phần lớn giống cái có bạn đời đều nghe nói chuyện hai người đánh nhau, không ít người tối hôm qua còn chạy đến nhìn lén, không cả một đêm mà hai người đó vẫn nằm chỗ này. Cả nhóm ồn ào bu lại chỉ trỏ, họ không sợ Rbăm với Kbuôr, dù sao giống đực căn bản là không thể làm họ bị thương nên cũng không kiêng nể gì.
Đặc biệt là Ivey cao hứng nhất, nhớ đến mấy ngày trước bị Rbăm chơi xỏ, giờ cuối cùng đã bị quả báo, vui vẻ chạy sang kể cho Thiên Yến nghe.
Hôm qua Rbăm cả đêm không về, Thiên Yến đi đứng bất tiện, không cách nào dậy nấu cơm, nên vẫn chưa ăn cơm chiều, đói suốt một ngày, hơn nữa người còn đau dữ dội, lòng lại thương tâm, nằm lì trên giường khóc không ngừng, cuối cùng mệt lả người ngủ thiếp đi.
Sáng sớm đang ngủ mơ mơ màng màng, lại bị Ivey đánh thức, nghe cậu ta hưng phấn nói líu lo, hồi lâu sau cuối cùng mới hiểu đại khái sự việc.
Lo lắng hỏi: “Kbuôr không sao chứ, có bị thương không?”
Ivey mặc dù đang nghi hoặc tại sao Thiên Yến không hỏi thăm Rbăm có bị thương không trước mà lại hỏi Kbuôr, nhưng vẫn thành thật trả lời: “Không sao, không bị thương, nhưng bây giờ đang trúng Ma Tê tán, chả nhúc nhích được.”
Thiên Yến nghe vậy yên lòng, lại khó chịu hồi lâu, tuy là tức giận nhưng vẫn không nhịn hỏi thăm: “Vậy Rbăm, có bị thương không?”
Ivey lắc đầu nói: “Cũng không sao.” Lúc này cậu ta mới phát hiện có gì đó xảy ra.
Trên giường cạnh Thiên Yến lại có một cái lỗ thủng lớn, vừa nhìn đã biết là bị đấm thủng, da thú trên giường thì loang lổ vết máu, còn nồng mùi tinh dịch. Thiên Yến hình như cũng bị thương, không đi đứng được đang ghé trên giường.
Hơn nữa Rbăm và Kbuôr đánh nhau, Thiên Yến thì hỏi thăm Kbuôr trước, tất cả chuyện này làm Ivey không khỏi nghĩ ra một chuyện thật hoang đường.
Ivey bị suy nghĩ của mình làm chấn động, nuốt ực nước miếng, run rẩy hỏi: “Thiên Yến, cô không phải là làm gì với Kbuôr bị Rbăm nhìn thấy đấy chứ?”
“Hả?” Thiên Yến không hiểu cậu ta nói vậy là có ý gì?
Ivey thấy cô vẻ mặt ngây thơ, không khỏi lo lắng: “Chính là lúc Kbuôr đang làm với cô, bị Rbăm bắt gặp ấy?” Trừ chuyện này này ra cậu không nghĩ ra được còn lý do nào để Kbuôr và Rbăm đánh nhau, còn thêm hỗn hợp máu và tinh dịch với cái lỗ lớn trên giường.
“Cậu… khụ khụ…” Thiên Yến nghe vậy hoảng hồn, định lên tiếng giải thích không ngờ bị sặc nước miếng, vừa ho lại động đến vết thương ở cúc huyệt, làm cô đau đến rít lên.
Ivey thấy cô ho khan, còn hít mạnh, nghĩ cô chột dạ, rất không đồng tình mà quở trách: “Tôi nói cô đó Thiên Yến, sao cô lại làm thế được, Rbăm tốt với cô như vậy, sao cô lại phản bội hắn, tuy Kbuôr không tệ, nhưng cô đã làm bạn với Rbăm rồi, không thể để giống đực khác làm nữa, chẳng lẽ Rbăm trên giường không giỏi sao? Không thoả mãn cô sao?” Ivey nghi ngờ hỏi, nhìn sao cũng thấy Rbăm rất cường tráng mà, không giống bộ dạng yếu xìu trên giường.
“Cậu…” Thiên Yến nghe cậu nói thế, suýt nữa bị nghẹn chết, vừa thẹn vừa giận lớn tiếng: “Cậu nói bậy gì vậy, tôi với Kbuôr là bạn bè, chả làm gì hết.”
“Vậy, là do Rbăm?” Ivey nhăn mày, không tin tưởng lắm chỉ lên dấu vết trên tấm da thú hỏi.
Thiên Yến nhìn theo ánh mắt cậu, vừa nhìn thấy thì xấu hổ kéo tấm da che dấm vết đó lại, giấu dưới thân, ừ một tiếng nhỏ rí.
“Không thể nào.” Ivey hô kinh hoàng, hơi khó tin hỏi lại: “Hai người đã thành bạn đời lâu như vậy, hắn mới chạm đến cô.” Thiên Yến bây giờ giống y cậu lần đầu bị Sander đụng đến, đau đến mức cậu không cục cựa được, nằm trên giường hết mấy ngày, ngẫm lại cũng không đúng, Thiên Yến lúc vừa thành bạn đời của Rbăm thì cũng nằm trên giường cả tuần, lúc ấy cậu còn âm thầm tắc lưỡi, Rbăm dũng mãnh như vậy, không biết giống cái nhỏ bé yêu kiều mới tới này có chịu nổi hắn không.
Thiên Yến kêu rên trong lòng, cậu ta hỏi vậy làm sao cô giải thích đây, phía dưới cô có hai chỗ, Rbăm chỉ vừa đụng đến cái phía sau thôi, cái phía trước sắp bị hắn phá hư đến nơi rồi.
Ivey thấy Thiên Yến xấu hổ đỏ bừng mặt, mím môi không đáp, tuy cậu cảm thấy chuyện này có quái gì mà xấu hổ, nhưng Thiên Yến không muốn nói, bỏ đi, thế là nói sang chuyện khác: “Cái lỗ trên giường là làm sao vậy? Cô đừng nói với tôi là Rbăm làm cô kích động quá, sơ ý tạo ra nha.”
“Cậu…” Thiên Yến mặc dù biết thú nhân nói chuyện phần lớn là không kiêng kị gì, nhưng hỏi trắng trợn thế này cô vẫn chưa thích ứng kịp, do dự một lúc lâu, mới ngập ngừng ấp úng nói: “Tôi làm anh ấy giận, nên anh ấy ra sức ép bức tôi, làm tôi bị thương, còn không nói xin lỗi, tôi nhất thời tức giận nên nói bậy, anh ấy liền tức lên đấm thủng giường, chính là vậy đó.”
Cô nói quá mức khó hiểu, Ivey nghĩ nửa ngày, cũng hiểu ra sự việc, có điều có thể khẳng định đúng là hai người cãi nhau.
Thế là khuyên giải: “Không sao đâu, cô đừng quá để ý, bạn đời cãi nhau là chuyện thường tình, chỉ cần trên giường cô thoả mãn hắn, hắn nhất định sẽ ngoan ngoãn với cô. Đúng rồi, Rbăm cả đêm chưa về, cô chưa ăn cơm chứ gì.”
Thiên Yến tuy giận, căn bản là không muốn thoả mãn hắn, nhưng nói với Ivey cũng bằng không, cậu ta sẽ không lý giải nổi, cô cũng thấy đói bụng, thế là gật đầu nói “ừ”.
Chương này đã có vấn đề gì?
Vui lòng cho chúng tôi biết chương này bị lỗi gì?.
Vui lòng báo cáo lỗi chi tiết để ưu tiên chỉnh sửa.
Gửi báo cáo thành công!
Cảm ơn phản hồi của bạn. Chúng tôi sẽ điều chỉnh sớm nhất có thể.
Gửi báo cáo thất bại!
Đã có lỗi xảy ra trong quá trình gửi báo cáo. Vui lòng thử lại.