Loading...
3
Chỉ tiếc rằng, Tiêu Duyệt Ninh là người rất dịu dàng, nhưng không phải ai cũng như vậy. Sau vô số lần bị nhắm vào, bị mắng nhiếc, cuối cùng tôi cũng muốn từ bỏ.
Có lẽ... thật sự tôi không xứng thích Tiêu Duyệt Ninh. Tôi quá bình thường, quá tầm thường.
Chờ sau khi tốt nghiệp đi làm, rồi sẽ tìm một người cũng bình thường như tôi, ngoan ngoãn gả đi. Thế cũng không tệ.
Tôi đưa tay quệt đi giọt nước mắt chẳng biết rơi xuống từ khi nào, tránh ánh mắt của Tiểu Quan bên cạnh, cúi đầu nhìn vào điện thoại. Nước mắt làm mờ tầm mắt. Tin nhắn liên tiếp hiện ra, một chuỗi dài, chen nhau bật lên.
Nhưng tôi chẳng nhìn rõ được gì.
Chưa kịp xem kỹ, tôi sực nhớ ra. Chết rồi!
Hôm nay xúc động quá, tôi quên mất — tài khoản trang confession là do bộ phận của Tiêu Duyệt Ninh quản lý.
Tôi vội vàng lau khô nước mắt, cúi đầu nhìn điện thoại. Đập vào mắt là tin nhắn mới nhất, chính từ anh:
“Chu Sở Tịch! Làm ơn trả lời tin nhắn được không? Ít nhất để tôi biết, em không gặp chuyện gì"
4.
Thật kỳ lạ. Cố vấn nửa đêm gọi điện đã đành, sao Tiêu Duyệt Ninh cũng hiểu lầm? Rõ ràng tôi đang ở ký túc, chẳng có chuyện gì được.
Không kịp nghĩ nhiều, tôi lướt ngược lại lịch sử chat
Ban đầu vẫn rất bình thường. Tiêu Duyệt Ninh giữ phong thái lịch thiệp quen thuộc, lịch sự hỏi tôi về định dạng đơn xin dự án khởi nghiệp.
Tôi liếc thời gian gửi tin ấy: 11 giờ 05 phút. Đúng năm phút sau khi tôi gửi confession.
Tự dưng tôi cười khẽ. Thì ra Tiêu Duyệt Ninh cũng có lúc lúng túng vì mấy chuyện nhỏ thế này sao?
Dù phần đó đúng là bộ phận tôi phụ trách giải đáp, nhưng tôi cứ nghĩ anh sẽ tự đọc kỹ file hướng dẫn, đâu cần hỏi thêm. Nên chưa bao giờ tôi nghĩ sẽ mượn cơ hội này để bắt chuyện với anh.
Vậy mà...
Không nhận được hồi âm, anh gửi liền sáu bảy tin. Không hiểu sao, rồi lại xóa hết.
Tiếp đó là hàng loạt tin nhắn, gần như cứ cách một lúc lại gửi dồn dập:
··
“Bạn Chu, xin lỗi vì làm phiền muộn thế này, nhưng có thể trả lời tôi không?" . .
Truyện được đăng tải duy nhất tại Sime Ngôn Tình: https://simengontinh.com/tinh-yeu-confession/chuong-2
“Bạn Chu, tôi thấy trên trang cá nhân bạn viết hôm nay có đi trung tâm thành phố, có thể mạo muội hỏi bạn đi lúc mấy giờ không?" “Chu Tịch, không biết em có giận vì tôi xâm phạm riêng tư không, nhưng tôi thật sự lo. Tôi hỏi thử bạn cùng lớp em, họ nói tối nay em có ra ngoài, là đi trung tâm phải không?" . . “Sở Tịch! Làm ơn trả lời tin nhắn được không? Anh thật sự rất lo. Anh biết em có thể không hiểu, nhưng anh sắp phát điên rồi! Anh định gọi cho cố vấn của em xác nhận tình hình, mong em đừng giận”.....
Đọc xong loạt tin nhắn, tôi ngồi ngây dại trên giường, chẳng biết phải làm sao.
Tiêu Duyệt Ninh... gửi nhầm người rồi sao?
Rốt cuộc anh lo lắng cho ai đến mức này?
Chắc chắn không phải tôi, đúng không?
Bên cạnh, Tiểu Quan nghe thấy tôi thì thầm liền hăng hái chọt tay vào người tôi:
“Chu Chu, còn nghĩ gì nữa? Chu! Tịch! Người ta nhắn rõ tên cậu rồi, còn ngờ vực gì? Theo tớ, người ta là thí..."
Tôi hoảng hốt cắt ngang:
“Có... có thể là trùng tên.
Đối diện là ánh mắt “cạn lời” của Tiểu Quan.
Tôi mím môi, im lặng. Tôi cũng hiểu, khả năng đó... quá nhỏ.
Nhưng... sao có thể chứ?
Tôi nhìn vào gương trên bàn, vô thức sờ lên gò má mình:
“Anh ấy thậm chí còn chẳng nhận ra tôi, sao lại quan tâm tôi đến vậy?"
Từng có lần tôi lấy hết can đảm chào anh. Anh chỉ lạnh nhạt liếc qua, rồi quay đầu tiếp tục trò chuyện cùng người bên cạnh. Thậm chí còn xa cách hơn cách anh đối xử với người lạ.
Đang nghĩ, tiếng ting-dong vang lên chói tai trong căn phòng tĩnh lặng.
Thông báo tin nhắn mới.
Một đoạn ghi âm. Tôi sững người, không dám mở. Khiến anh lo lắng cả đêm, còn làm phiền đến cố vấn... Bọn họ nói đúng, tôi thật sự là một kẻ rắc rối.
Tiểu Quan không chịu nổi tôi lề mề, trực tiếp bấm mở, ghé sát tai cùng nghe.
-
Giọng nói của Tiêu Duyệt Ninh truyền ra — khàn khàn, mệt mỏi nhưng vẫn dịu dàng: “Bạn Chu, thật sự xin lỗi, tôi gửi quá nhiều tin, chắc chắn đã làm phiền em rồi. Nếu em chưa đọc, cũng không cần lật lại, chẳng có gì quan trọng đâu.
Anh dừng lại một chút, khẽ cười gượng:
“Cứ coi như tôi ăn nhầm thuốc rồi nói nhăng nói cuội đi. Bạn Chu, có cơ hội tôi nhất định sẽ đích thân xin lỗi em.
Bạn vừa đọc đến chương 2 của truyện Tình Yêu Confession thuộc thể loại Ngôn tình. Truyện sẽ được cập nhật ngay khi có chương tiếp theo, đừng quên theo dõi Fanpage để không bỏ lỡ các chương mới nhất. Trong lúc chờ đợi, bạn có thể khám phá thêm nhiều bộ truyện đặc sắc khác đang được yêu thích trên Sime Ngôn Tình. Chúc bạn có những phút giây đọc truyện thật trọn vẹn!Chương này đã có vấn đề gì?
Vui lòng cho chúng tôi biết chương này bị lỗi gì?.
Vui lòng báo cáo lỗi chi tiết để ưu tiên chỉnh sửa.
Gửi báo cáo thành công!
Cảm ơn phản hồi của bạn. Chúng tôi sẽ điều chỉnh sớm nhất có thể.
Gửi báo cáo thất bại!
Đã có lỗi xảy ra trong quá trình gửi báo cáo. Vui lòng thử lại.