Loading...
Cô không trả lời câu hỏi vế trước của Lương Tây Kinh.
Lương Tây Kinh đang định hồi âm thì Lương Hanh đang ăn sáng ở đối diện gõ mạnh xuống bàn: “Lúc ăn thì bỏ điện thoại xuống, công ty bận lắm à?”
Lương Tây Kinh không tiếp lời ông, anh nhắn cho Thi Hảo một câu trả lời đang ăn rồi đặt điện thoại xuống.
Lương Hanh nhìn anh chằm chằm một lúc mới hừ giọng rời tầm mắt sang chỗ khác.
Một lát sau, Lương Hanh hỏi anh: “Dạo gần đây cháu có liên lạc với Tĩnh Hà không?”
Lương Tây Kinh ăn xong bữa sáng, anh lau miệng rồi mới đáp: “Từ khi nào mà trí nhớ của ông lại trở nên giảm sút đến vậy?”
Sắc mặt Lương Hanh sững sờ, ông trừng mắt nhìn anh: “Cháu nói vậy là có ý gì?”
Vẻ mặt Lương Tây Kinh khá thờ ơ: “Những gì cháu nói trong điện thoại lần trước, chẳng lẽ ông đã quên rồi ạ?”
“Cháu…” Lương Hanh nhớ lại những lời đại nghịch bất đạo ấy của anh, ông bực mình nói: “Cháu cứ phải chọc ông tức chết mới được hả?”
Nghe thấy câu này, Lương Tây Kinh vẫn điềm nhiên như thường: “Cháu chưa bao giờ có suy nghĩ như vậy.”
Anh ngừng một lúc, trước khi Lương Hanh toan mắng anh lần nữa thì anh lại nói: “Cháu biết ông là vì muốn tốt cho cháu. Nhưng cháu cũng hy vọng ông có thể hiểu rõ rằng dưa hái xanh sẽ không ngọt*.”
*Dưa hái xanh sẽ không ngọt nghĩa là những chuyện cưỡng cầu, gượng ép sẽ không có kết quả tốt đẹp.
Lương Hanh bị anh chọc giận đến nỗi không biết nói sao cho phải.
Ông cụ có mấy lời chưa kịp nói cứ quanh quẩn bên môi, tới khi chuẩn bị nói ra thì bác Tôn lại lên tiếng trước: “Thời tiết hôm nay khá đẹp, nếu cậu chủ không đi làm, vậy cậu có muốn đi câu cá không?”
Đã một thời gian Lương Tây Kinh không trở về bên này, nghe thấy lời đề nghị của bác Tôn, anh đưa mắt nhìn ông cụ bướng bỉnh mà lẻ loi phía đối diện, đồng ý: “Được ạ.”
…
Thi Hảo vừa ra khỏi cửa là nhận được hình ảnh do Lương Tây Kinh gửi đến.
Cô ấn vào mở xem thử, tiếp đó nhướng mày vô cùng bất ngờ: [Cá anh câu được hả?]
Lương Tây Kinh rất thành thật: [Ông nội câu đấy.]
Anh không rành về kỹ thuật câu cá, Thi Hảo cũng biết điều đó.
Thi Hảo: [Biết ngay mà.]
Lương Tây Kinh chẳng lấy làm xấu hổ vì mình không câu được cá: [Còn em, đang làm gì thế?]
Thi Hảo: [Em chuẩn bị ra ngoài.]
Lương Tây Kinh: [Ừm?]
Thi Hảo: [Em ra ngoài đi dạo với Ôn Ỷ.]
Thi Hảo không có người bạn nào thân quen ở thành phố Giang, một người xem như bạn là Ôn Ỷ, còn một người bạn có quan hệ tốt với cô đã trở về quê nhà sau khi tốt nghiệp và cũng hiếm khi đến thành phố Giang. Lương Tây Kinh chưa từng gặp người này.
Thấy vậy, Lương Tây Kinh dặn dò cô: [Đi qua đường nhớ chú ý an toàn.]
Thi Hảo không nhịn được cười: [Em biết rồi.]
Cô có phải là con nít nữa đâu.
Hai người trò chuyện với nhau một lát.
Đoán được vị trí hiện tại của Thi Hảo, Lương Tây Kinh bảo cô nhìn đường sá rồi kết thúc cuộc trò chuyện giữa hai người.
Cất điện thoại vào, Thi Hảo ngẩng đầu nhìn áng mây bồng bềnh trôi dưới khoảng trời xanh ngắt.
Cô cầm lòng chẳng đặng, đôi môi cong lên mỉm cười.
Gặp mặt rồi ăn cơm với Ôn Ỷ xong, hai người đi dạo đến khu dân cư mà Thi Hảo ngắm trúng ở gần đó.
Ôn Ỷ khó hiểu: “Cậu không hẹn môi giới à?”
Thi Hảo lắc đầu: “Không có.”
Ôn Ỷ chớp mắt: “Vậy hôm nay chúng ta qua đây không vào khu dân cư hả?”
“Không vào.” Thi Hảo giải thích: “Trước tiên, chúng ta xem xét hoàn cảnh xung quanh cái đã, thấy ổn áp rồi hẵng liên hệ môi giới, sau đó mới đến khu dân cư xem nhà ở.”
Ôn Ỷ hơi hơi không hiểu cách làm việc của cô.
Thi Hảo nói: “Lần này tớ hành động có phần vội vàng, do người môi giới tớ quen lúc trước có khách hàng muốn xem nhà vào hôm nay, tuần sau mới đến lượt tớ.”
Ôn Ỷ: “Ồ, thế nên cậu muốn đến xem trước môi trường xung quanh xem thế nào phải không?”
“Ừm.” Thi Hảo nghiêm túc: “Nếu môi trường xung quanh không tốt, vậy cũng không cần vào trong xem tiếp.”
Ôn Ỷ: “… Cậu nói cũng đúng.”
Hai người đi bộ về phía trước, dạo quanh ở mấy khu dân cư lân cận.
Đi dạo xong, Thi Hảo kéo Ôn Ỷ đi đến trung tâm thương mại gần đó.
Hai người bọn cô tìm quán cà phê vào ngồi, vừa nghỉ ngơi vừa tán gẫu.
Nói mãi nói mãi, tự nhiên chủ đề lại chuyển sang Lương Tây Kinh.
Ôn Ỷ nhấp một ngụm cà phê, nhìn người phía đối diện: “Cậu đã kể chuyện chuẩn bị mua nhà với tổng giám đốc Lương chưa?”
Thi Hảo lắc đầu.
Ôn Ỷ đang nhìn cô: “Không định kể à?”
Thi Hảo trầm tư hồi lâu, cô nói với cô ấy: “Tớ vẫn đang lưỡng lự.”
“Lý do cậu lưỡng lự là gì?”
Thi Hảo chưa bao giờ kể với Ôn Ỷ, cách đây không lâu khi cô ở cạnh Lương Tây Kinh, anh đã vô tình trông thấy mấy khu dân cư mà cô liệt kê ra so sánh rất lâu về trước. Khi ấy, tiền tiết kiệm của cô chỉ đủ mua một căn nhà nhỏ tầm ba mươi bốn mươi mét vuông, hơn nữa cô cũng đủ khả năng chi tiền đặt cọc.
Biết cô muốn mua nhà, Lương Tây Kinh từng hỏi cô thích kiểu nhà như thế nào, có thích khu dân cư vừa mở bán lúc bấy giờ của tập đoàn Lương Thị hay không.
Lúc đó Thi Hảo ngây ngẩn cả người, hỏi anh: “Anh đây là muốn bao nuôi em hả?”
Lương Tây Kinh bị câu nói của cô làm cho nghẹn họng, anh còn chưa kịp đáp lại thì Thi Hảo đã tranh nói trước: “Nếu như việc chúng ta lén lút là mối quan hệ bình đẳng, về sau anh không cần phải hỏi em, cũng không cần tặng cho em, em không trả nổi món quà ngang hàng ấy.”
Sau chuyện đó, những món quà Lương Tây Kinh chuẩn bị cho Thi Hảo đều nằm trong phạm vi cô có thể chấp nhận được.
Thi Hảo tự hiểu rằng, giữa cô và Lương Tây Kinh không có tương lai sau này, cô cũng biết bản thân nên thông minh một chút, nên lợi dụng những lúc hai người ở bên nhau để anh tặng cô nhiều món quà đắt giá hơn chút nữa. Thế thì mai này hai người chia tay rồi, nói không chừng cô sẽ trở thành người phụ nữ giàu có.
Nhưng cô đâu có muốn như vậy.
Cô ở đây, tình cảm và sự đánh đổi đều ngang nhau cả. Thêm nữa là nguyên nhân đến từ Lương Hanh, cô thật sự không muốn nợ Lương Tây Kinh về mặt này, cho dù anh không nghĩ như vậy.
Nghe cô hồi tưởng xong, Ôn Ỷ chỉ hận không thể rèn sắt thành thép với cô: “Sao cậu không thể ‘vô liêm sỉ’ thêm chút nữa chứ?”
Thi Hảo phì cười: “Tớ cũng từng rất muốn vứt bỏ mặt mũi đi đó.”
Cô và Lương Tây Kinh giấu giếm tất cả mọi người để vụng trộm yêu đương.
Ôn Ỷ trợn mắt nhìn cô, thở dài nói: “Giá như lúc đó cậu chịu đồng ý thì đã thành phú bà nho nhỏ rồi.”
Thi Hảo phản bác ý kiến của cô ấy: “Tớ không đồng ý, tương lai tớ cũng sẽ là phú bà nho nhỏ.”
Cô có khả năng kiếm tiền.
Ôn Ỷ ngẫm nghĩ một hồi, cũng đúng ha.
Xem qua bản sơ yếu lý lịch và kinh nghiệm của Thi Hảo là biết, cho dù sau này cô có từ chức bên tập đoàn Lương Thị thì vẫn có khả năng tìm được một công việc vô cùng, vô cùng hậu hĩnh.
Hai người thảo luận một lúc, khi kết thúc chủ đề này, Ôn Ỷ vẫn nhắc nhở cô một câu: “Tớ khuyên cậu nên nói với Lương Tây Kinh một tiếng.”
Thi Hảo vẫn giữ thái độ điềm tĩnh: “Tớ sẽ suy xét.”
Hai người uống hết cà phê còn muốn đi xem phim tiếp.
Vừa mua vé xong, Ôn Ỷ nhận được cuộc gọi từ tổng biên tập, nói bản thảo tối hôm qua cô ấy nộp còn phải chỉnh sửa thêm, hỏi bây giờ Ôn Ỷ có rảnh đó không.
Với tư cách là một người làm công ăn lương, Ôn Ỷ nào dám nói không rảnh.
Cô ấy đồng ý nên chỉ đành nói xin lỗi với Thi Hảo.
Thi Hảo xua tay: “Cậu mau quay về đi, chú ý an toàn nhé.”
Ôn Ỷ nói ừ: “Tớ đi đây.”
“Được.”
…
Nhìn Ôn Ỷ rời đi, Thi Hảo ngồi ở quán cà phê thêm một lúc nữa.
Cô đang nghĩ mình có nên hỏi Lương Tây Kinh thử xem buổi câu cá đã kết thúc chưa thì anh đã gửi cho cô vài hình ảnh trước.
Lương Tây Kinh: [Câu được năm con cá, ăn không?]
Thi Hảo: [… Không ăn.]
Lương Tây Kinh: [Ồ.]
Thi Hảo: [Anh và mọi người về nhà rồi hả?]
Lương Tây Kinh: [Chuẩn bị về, sao thế?]
Thi Hảo: [Em hỏi vu vơ ấy mà.]
Tin nhắn vừa gửi đi, Lương Tây Kinh đã gọi đến.
“Hỏi vu vơi điều gì cơ?” Giọng nói lành lạnh của Lương Tây Kinh xâm nhập vào tai cô, màng nhĩ trở nên tê dại.
Thi Hảo xoa xoa tai, cô bỗng nhiên phản ứng lại: “Không phải anh đi câu cá cùng với chủ tịch đấy à?”
Làm sao lại có thời gian rảnh rỗi để gọi cho cô thế.
Biết cô lo lắng vấn đề gì, Lương Tây Kinh giải thích: “Ông nội gặp người quen, định ở lại bên này thêm một chốc nữa, ông nghĩ anh phiền, thế là anh đi trước luôn.”
Thi Hảo ồ lên, chớp chớp đôi mắt: “Anh không quay về nhà cũ sao?”
Nghe ra ẩn ý trong lời nói của cô, Lương Tây Kinh cố ý giả bộ đáng thương: “Xem thử bạn gái có cần anh không, nếu không cần thì anh sẽ về nhà cũ.”
Nghe anh nói thế, môi Thi Hảo không kiềm chế được mà nhếch lên.
Cô thì thầm: “Anh nói cứ như thể em muốn gọi anh đến là đến, bảo đi là đi ấy.”
Lương Tây Kinh nhướng mày, thanh minh cho bản thân: “Anh không hề có ý đó.”
Thi Hảo khẽ hừ một tiếng.
Nghe giọng nói cố tỏ vẻ cứng miệng nhưng thực ra đã xiêu lòng của cô khiến tâm trạng anh tốt hơn nhiều.
Anh ngồi vào xe, khoé môi nhếch lên, thấp giọng hỏi: “Có cần không?”
Anh hỏi câu này quá ư là mập mờ, Thi Hảo đưa tay chạm vào gò má nóng rực của mình, nhìn dòng người đi tới đi lui ngoài cửa sổ, cô nhẹ nhàng nói ừm: “Cần.”
Ánh nắng buổi chiều vô cùng chói mắt, mây trắng dưới bầu trời xanh chất chồng như núi, chúng mềm mại giống như những chiếc kẹo bông gòn.
Khi Lương Tây Kinh đến quán cà phê, anh lập tức nhìn thấy Thi Hảo đang ngồi ở bên cạnh cửa sổ.
Thời tiết ngày càng nóng hơn, hôm nay Thi Hảo ăn mặc vô cùng giản dị, cô mặc một chiếc quần jeans màu sáng và một chiếc áo len lệch vai màu trắng nhìn có vẻ đơn giản thoải mái.
Từng mảng nắng xuyên qua cửa sổ thủy tinh chiếu vào người cô, phác họa lên khuôn mặt dịu dàng khiến cho cả cơ thể cô trông có vẻ mềm mại lạ thường.
Lương Tây Kinh đứng tại chỗ bình tĩnh nhìn chằm chằm cô một lát rồi mới nhấc chân bước vào bên trong, bước đến gần vị trí bên cạnh cô.
"..."
Ánh mặt trời vô cùng dễ chịu khiến cho Thi Hảo ngồi trên ghế thôi mà suýt nữa đã ngủ thiếp mất.
Tối hôm qua đi ngủ khá là muộn nhưng sáng nay cô lại dậy rất sớm, bỗng nhiên có một mùi thơm vô cùng dễ chịu xộc thẳng vào trong mũi khiến động tác của Thi Hảo hơi dừng lại, cô vô thức ngẩng đầu lên nhìn thì bắt gặp ánh mắt của người đang đi đến bên cạnh mình.
Sau vài giây im lặng ánh mắt của Thi Hảo lại dính chặt lên bộ quần áo mà Lương Tây Kinh đang mặc trên người.
"Hôm nay anh..." Cô chớp chớp mắt cúi đầu nhìn chiếc quần jeans rộng thùng thình mà anh ít khi mặc đến, sau đó lại nhìn chiếc quần jeans rộng rãi có màu sắc gần giống trên người mình: "Mặc theo phong cách sinh viên đại học đấy à?"
Buổi sáng hôm nay Lương Tây Kinh đi câu cá cùng với ông cụ, anh tiện tay lấy một chiếc áo hoodie không mũ và một chiếc quần jeans trong phòng để đồ mặc lên.
Anh vừa xuống núi cũng không về nhà một chuyến để thay quần áo mà đã vội vã đi đến chỗ Thi Hảo ngay.
Sau khi nghe thấy câu hỏi của Thi Hảo, Lương Tây Kinh nhướng mày hỏi lại: "Em không thích à?"
"... Không phải." Thi Hảo ngước mắt nhìn lên rồi thành thật nói: "Em rất thích, nhìn vô cùng trẻ trung."
Hiếm khi cô được nhìn thấy một Lương Tây Kinh "trẻ trung" đến như vậy.
Lương Tây Kinh: "..."
Anh nhìn vào đôi mắt sáng ngời của Thi Hảo, quả nhiên khác hẳn với những biểu hiện ngày thường của cô. Lương Tây Kinh tự làm cho bản thân khó chịu mà hỏi một câu: "Bình thường nhìn anh già lắm à?"
Thi Hảo không nói nên lời, cô bình tĩnh trả lời anh: "Tổng giám đốc Lương, anh đã ba mươi mốt tuổi rồi đấy, anh nói xem?"
"..." Lương Tây Kinh đã cố gắng kiềm chế nhưng vẫn không nhịn được mà vỗ vào đầu cô một cái.
Thi Hảo bị đau nên cũng bắt đầu cười nhạo anh: "Anh thẹn quá hóa giận hả?"
Lương Tây Kinh liếc mắt nhìn cô một cái sau đó lại đột ngột chuyển sang một chủ đề khác: "Còn uống nữa không?"
Thi Hảo nhìn thời gian hiển thị trên điện thoại rồi nói: "Không uống nữa, chúng ta đi xem phim đi."
Lương Tây Kinh: "Hả?"
Trước đó Thi Hảo chưa hề nói rằng cô muốn đi xem phim.
Thi Hảo kéo anh đi ra khỏi quán cà phê rồi mới giải thích: "Em và Ôn Ỷ vừa mua vé xem phim thì cậu ấy đã bị ông chủ vô lương tâm của mình gọi về tăng ca rồi."
Lương Tây Kinh nghe thấy vậy thì nhếch môi cười: "Em đang chửi xéo anh có phải không?"
"Em nào dám chứ." Thi Hảo nói bằng giọng điệu vô cùng chân thành: "Anh cảm thấy như vậy, chẳng lẽ anh cũng là kiểu ông chủ như thế à?"
Lương Tây Kinh bị cô cà khịa cho á khẩu không nói nên lời.
Anh giơ tay lên day day hai đầu lông mày sau đó lại bóp mạnh vào lòng bàn tay của cô.
Thi Hảo nín cười: "Tổng giám đốc Lương, em lại nói trúng rồi có đúng không hả?"
Lương Tây Kinh phớt lờ cô.
Hai người rẽ vào trong trung tâm thương mại sau đó đi thẳng lên rạp chiếu phim ở trên tầng sáu.
Thi Hảo căn đúng thời gian nên lúc hai người đến lấy vé có thể ra quầy soát vé để vào luôn.
Bây giờ là chiều chủ nhật nên có rất nhiều người đến đây để xem phim.
Theo như kế hoạch ban đầu của Thi Hảo thì cô sẽ đi cùng Ôn Ỷ, nên khi mua vé cô cũng không chú ý đến việc chọn vị trí mà mua luôn vé ở hàng ghế đầu.
Nhưng sau khi ngồi xuống cạnh Lương Tây Kinh, cô quan sát một lúc thì mới phát hiện ra hai người ngồi hàng ghế đầu như thế này sẽ gây chú ý, cũng không tiện cho lắm.
Lương Tây Kinh thấy cô cứ nhìn xung quanh thì cụp mắt xuống hỏi: "Làm sao vậy?"
Thi Hảo không thể nói với anh rằng các cặp đôi ngồi hàng trước không tiện lắm nếu được ngồi ở hàng ghế sau sẽ phù hợp hơn. Cô suy nghĩ một lúc rồi mới thuận miệng nói: "... Anh cao quá đấy, có khi nào anh sẽ chặn mất tầm nhìn của những người đằng sau không?"
"..."
Lương Tây Kinh không ngờ mới chỉ tạm xa bạn gái có một đêm và một buổi sáng thôi mà cô đã bắt đầu soi mói anh đủ điều như vậy rồi.
Đột nhiên anh lại nghĩ tới cái câu mà Tần Lâm đã nói trong lần uống rượu cùng với anh ấy, nếu như một người phụ nữ không hài lòng với anh thì chắc chắn anh đã làm sai điều gì đó, còn về việc anh đã làm sai điều gì thì tự mà suy nghĩ lại đi.
Lương Tây Kinh suy nghĩ một hồi nhưng vẫn không nghĩ ra được.
Anh thầm suy xét thêm một lúc rồi mới lên tiếng hỏi: "Gần đây anh đã làm chuyện gì khiến cho em cảm thấy không vui hả?"
"?"
Thi Hảo ngơ ngác, cô lại nhìn anh bằng ánh mắt nghi ngờ: "Cái gì cơ?"
Lương Tây Kinh nói lý luận đó của Tần Lâm cho cô nghe.
Thi Hảo nghẹn họng, có chút dở khóc dở cười: "Anh cảm thấy anh không làm gì khiến em không vui ư?"
Lương Tây Kinh: "Chắc chắn là không có."
Thi Hảo “à” một tiếng, không nhịn được mà trêu chọc anh một chút: "Tự tin đến vậy cơ à?"
Lương Tây Kinh: "Không phải là tự tin."
Thi Hảo: "Vậy thì đó là cái gì?"
Lương Tây Kinh thấy dáng vẻ tò mò kia của cô thì nhếch môi cười nói: "Em đoán xem."
Hiếm khi anh lại rảnh rỗi chơi trò chơi này với cô.
Thi Hảo cũng chẳng cảm ơn vì điều đó, cô mắng anh: "... Ấu trĩ."
Lương Tây Kinh không hề tức giận khi bị bạn gái chê là ấu trĩ.
Anh mỉm cười, khi anh đang định nói gì đó bị bộ phim bắt đầu chiếu rồi. Thi Hảo đụng vào cánh tay của Lương Tây Kinh một cái sau đó hai người cũng im lặng.
-
Bộ phim mà Thi Hảo và Ôn Ỷ chọn là một bộ phim nước ngoài cũ được chiếu lại, đây là một bộ phim điện ảnh về chủ đề tình cảm thời lượng cũng khá là ngắn, năm cô và Ôn Ỷ học đại học đã từng xem bộ phim này và hai người rất thích nó.
Bộ phim điện ảnh được quay theo kiểu trình bày theo trình tự ngược nên nó vô cùng hấp dẫn.
Thi Hảo đã xem bộ phim này rất nhiều lần nhưng mỗi lần xem cô lại có cảm xúc khác nhau. Cô ngưỡng mộ lòng can đảm theo đuổi tình yêu của nam nữ chính và cũng hâm mộ họ có thể bên nhau đến bạc đầu.
Cô tập trung xem nên cũng không để ý đến việc Lương Tây Kinh vừa xem không lâu đã rời mắt khỏi màn hình mà nhìn về phía cô.
Đối với Lương Tây Kinh thì bộ phim này không hay như Thi Hảo nghĩ.
Đèn trong rạp chiếu phim đã tắt từ lâu, chỉ còn ánh đèn huỳnh quang dịu nhẹ phản chiếu trên màn hình lớn.
Lương Tây Kinh dựa vào ánh sáng yếu ớt đó để nhìn chằm chằm Thi Hảo một lúc thật lâu, khi thấy cô có vẻ như sắp nhận ra thì anh mới thôi không nhìn cô nữa.
Hầu hết những người đến xem bộ phim này đều là những đôi tình nhân hoặc là những em gái nhỏ tuổi. Trong rạp vô cùng yên tĩnh, đến cảnh lần đầu nam nữ chính hôn môi thì mọi người mới ồ lên, gần đến đoạn kết lại có tiếng khóc thút thít.
Thi Hảo không khóc.
Tuy câu chuyện này cũng khiến cô cảm động nhưng cô không khóc được, cho dù là cảm động hay tủi thân thì cô cũng không thể khóc được.
Bộ phim điện ảnh đã kết thúc rồi nhưng Thi Hảo vẫn không hề động đậy, Lương Tây Kinh cũng không nhúc nhích.
Một lúc lâu sau Thi Hảo mới quay đầu nhìn về phía người ở bên cạnh: "Chúng ta đi đâu đây?"
Lương Tây Kinh: "Lát nữa rồi đi."
Thi Hảo: "Sao cơ?"
Lương Tây Kinh liếc mắt nhìn đoàn người lần lượt đứng dậy và rời đi, anh thấp giọng nói: "Chúng ta đi cuối cùng."
"..."
Mặc dù Thi Hảo không rõ Lương Tây Kinh muốn làm cái gì nhưng cô vẫn nghe theo anh.
Cho đến khi tất cả mọi người đã rời khỏi đó và ở đây chỉ có hai người họ, trước khi nhân viên công tác vào để quét dọn, Thi Hảo chọc chọc cánh tay của Lương Tây Kinh: "Bây giờ thì sao?"
Cô đứng dậy thúc dục anh.
Lương Tây Kinh hắng giọng một tiếng, đột nhiên anh quay người về phía cô rồi giang hai tay ra: "Đến đây." Anh nhìn Thi Hảo trầm giọng nói: "Ôm một cái rồi đi."
Thi Hảo không kịp phản ứng lại mà ngớ người nhìn cánh tay thon dài có lực của anh: "Anh nói cái gì?"
Lương Tây Kinh nghe thấy câu hỏi của cô nhưng lại không lặp lại ba chữ “ôm một cái” kia, anh thẳng tay kéo Thi Hảo vào trong lòng rồi ôm chặt lấy cô.
Cái ôm của Lương Tây Kinh ấm áp lại vô cùng mạnh mẽ, đôi khi Thi Hảo lại thích một cái ôm hơn là một nụ hôn của anh. Thân thể cao lớn của anh có thể bao trọn cả cơ thể của cô, khiến cho cô cảm thấy bản thân đã tìm được bến đỗ và ảo tưởng đến việc bản thân có thể cập bến.
Khoảnh khắc rơi vào trong vòng tay của Lương Tây Kinh thì cái cảm giác cô đơn khi xem phim của Thi Hảo cũng biến mất.
Cô nhớ đến việc bên cạnh cô có người, Lương Tây Kinh đang ở bên cạnh cô.
Một lúc sau, tiếng động phát ra khi nhân viên công tác bước vào vang lên.
Thi Hảo cọ cọ vào ngực Lương Tây Kinh rồi khẽ nói: "Chúng ta nên đi rồi."
Lương Tây Kinh ừ một tiếng sau đó đan ngón tay của mình vào ngón tay của cô rồi dắt tay cô ra khỏi rạp chiếu phim.
Sau khi xem phim xong thì ngoài trời cũng đã tối rồi.
Thi Hảo vẫn chưa đói nhưng cũng đã đến giờ ăn cơm.
Hai người nhìn xung quanh sau đó đi đến một nhà hàng gần đó do nhà họ Tần mở.
Bây giờ là giờ ăn cơm nên nhà hàng cũng chật ních người, may mắn thay Lương Tây Kinh là khách quen ở đây nên quản lý nhà hàng cũng nhận ra anh, người đó đã dẫn anh và Thi Hảo đi thẳng đến căn phòng VIP mà anh và mấy người Tần Yến hay ngồi.
Sau khi ngồi xuống và gọi món xong thì Lương Tây Kinh mới hỏi: "Buổi trưa em và Ôn Ỷ có đi dạo phố không?"
Trước khi đến rạp chiếu phim anh đã phát hiện ra trên người Thi Hảo chỉ có một cái túi ngoài ra không có thêm cái gì cả.
Thi Hảo không ngờ anh lại quan sát một cách tỉ mỉ đến vậy, cô thoáng ngẩn ra rồi mới nói: "Không có."
Lương Tây Kinh kinh ngạc: "Em phơi nắng trong quán cà phê suốt đấy à?"
Thi Hảo đang định gật đầu thì lại nhớ đến lời dặn dò của Ôn Ỷ.
Cho dù cô và Lương Tây Kinh không có tương lai đi chăng nữa thì cô cũng không thể giấu anh một chuyện quan trọng như vậy được.
Nghĩ đến đây, Thi Hảo hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng nói với anh: "Không có, trưa nay bọn em..."
Cô chưa kịp nói những câu tiếp theo thì bỗng có tiếng chửi mắng ầm ĩ ở bên ngoài phòng VIP.
Hai người đồng thời quay đầu lại, Lương Tây Kinh nhíu mày, từ trên ghế đứng dậy: "Anh ra ngoài xem một chút."
Thi Hảo trả lời được.
Bên ngoài phòng VIP, một nhân viên phục vụ mới đi làm không lâu vô tình làm đổ rượu lên người một vị khách khi đang bưng món ăn lên.
Bình thường thì trong trường hợp này nhân viên phục vụ và quản lý nhà hàng sẽ xin lỗi khách, sau đó bồi thường bộ quần áo bị hư hỏng và miễn phí bữa ăn cho người khách đó là giải quyết xong chuyện này rồi.
Nhưng mà vị khách hôm nay lại không chấp nhận cách bồi thường như vậy.
Cậu ta bắt nhân viên phục vụ phải sấy khô rượu trên người cậu ta nhưng lại không được sử dụng máy sấy.
Tất nhiên sẽ không có ai đồng ý với cái yêu cầu vô lý như vậy, vì thế vị khách đó đã bất chấp tất cả mà làm ầm ĩ lên..
Khi quản lý nhìn thấy Lương Tây Kinh thì thầm thở phào nhẹ nhõm: "Tổng giám đốc Lương."
Lương Tây Kinh lạnh lùng liếc nhìn anh ta một cái sau đó mới nhìn về phía vị khách đang làm khó nhân viên phục vụ, anh nhếch môi nói: "Quản lý Vương, tại sao anh lại sắp xếp cho cậu Lưu đây ngồi ngoài sảnh thế?"
Quản lý Vương sửng sốt sau đó nhanh chóng nhận ra vấn đề: "Cậu Lưu, là do tôi làm việc sai sót nên mới không biết là cậu đến. Mời cậu đi bên này, chúng ta vào trong phòng VIP để nói chuyện nhé."
Cậu Lưu vừa nghe thấy vậy thì ngẩng đầu nhìn về phía Lương Tây Kinh, cậu ta không ngờ mình sẽ gặp Lương Tây Kinh ở đây.
Ánh mắt hai người chạm nhau, Lưu Bằng bị cái cảm giác áp bách bẩm sinh trên người Lương Tây Kinh đánh úp lại khiến cho cậu ta cảm thấy hít thở thôi cũng khó khăn, cậu ta miễn cưỡng chống đỡ: "Tổng giám đốc Lương, không ngờ anh lại ở đây."
Cậu ta nói bằng giọng điệu đúng lý hợp tình: "Anh đánh giá thử xem trong chuyện này ai đúng ai sai đây."
Vừa nói cậu ta vừa kéo áo khoác âu phục đã bị ướt ra: "Bộ âu phục này của tôi là hàng đặt may riêng đấy, giá trị của nó cũng phải đến mấy trăm ngàn, mà cái gọi là bồi thường quản lý Vương nói lại là giặt sạch sau đó trả lại cho tôi, nếu đổi lại là anh thì anh có thể chấp nhận nổi không?"
Cô gái nhỏ cúi thấp đầu đứng bên cạnh vừa nghe thấy con số mấy trăm ngàn đó thì hít một hơi thật sâu, những giọt nước mắt kìm nén đã lâu bắt đầu rơi xuống.
Cô ấy chưa đi làm được một tháng, hơn nữa tiền lương của cô ấy cũng chỉ có mấy ngàn tệ thì làm sao bồi thường nổi mấy trăm ngàn kia chứ.
"Quả thật tôi cũng không chấp nhận được." Lương Tây Kinh lười nói lý lẽ với cậu ta. Ngày càng nhiều khách hàng bao vây xung quanh để hóng hớt, điều này ảnh hưởng nghiêm trọng đến hoạt động kinh doanh của nhà hàng.
Không nghĩ nhiều được nữa, Lương Tây Kinh nói: "Cậu Lưu muốn xử lý như thế nào?"
Lưu Bằng hừ lạnh: "Bồi thường cho tôi một bộ âu phục khác theo giá gốc."
Lương Tây Kinh: "Được thôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm chuyện này thay cho Tần Yến."
Lưu Bằng không ngờ anh sẽ đồng ý một cách dễ dàng như vậy, cậu ta ngẩn người một lát sau đó lại cảm thấy không đủ: "Nhân viên phục vụ này phải cuốn gói khỏi đây."
Lương Tây Kinh không chút nghĩ ngợi đáp: "Tất nhiên."
"..."
Cô nhân viên phục vụ kia nghe thấy cuộc đối thoại giữa hai người thì càng khóc to hơn.
Thi Hảo quan sát từ xa cũng cau mày.
Sau khi trò hề kết thúc Lương Tây Kinh dặn dò quản lý Vương vài câu với đi vòng về phòng VIP.
"Đồ ăn vẫn chưa được dọn lên à?" Anh liếc mắt nhìn mặt bàn trống không rồi hỏi.
Thi Hảo ậm ừ rồi hỏi anh: "Tại sao anh lại có thể đồng ý với cái yêu cầu vô lý đó của Lưu Bằng chứ?"
Lương Tây Kinh dừng lại: "Em cảm thấy yêu cầu đó của cậu ta vô lý lắm hả?"
"Tất nhiên rồi." Thi Hảo hỏi ngược lại: "Anh không cảm thấy như vậy sao?"
Lương Tây Kinh: "Anh có nhưng mà những gì cậu ta muốn là những gì cậu ta nên có được."
Thi Hảo nhíu mày.
Lương Tây Kinh nhẹ nhàng nói: "Bộ âu phục trên người cậu ta đúng là bộ âu phục được đặt may riêng, giá khoảng một trăm hai mươi ngàn. Nếu làm bẩn thì có thể giặt sạch nhưng vì cậu ta không đồng ý nên chắc chắn nhà hàng sẽ phải bồi thường giá gốc cho cậu ta."
Nếu Lưu Bằng quá đáng hơn một chút thậm chí cậu ta sẽ yêu cầu nhà hàng bồi thường thiệt hại tinh thần nữa.
Thi Hảo có thể hiểu được nguyên tắc này, cô nhìn Lương Tây Kinh mấp máy môi nói: "Còn nhân viên phục vụ kia thì sao?"
Thi Hảo làm công cho người ta nên cô hiểu rõ tìm việc làm khó khăn đến mức nào. Cô gái nhỏ đó không quá lớn tuổi, có khi vừa mới tốt nghiệp và mới bước chân ra ngoài xã hội, công việc ở nhà hàng có thể là công việc đầu tiên của cô ấy.
Bây giờ cô ấy vừa bị sỉ nhục lại vừa mất việc làm, Thi Hảo không biết cô gái ấy sẽ nghĩ như thế nào, có nghĩ thoáng được không, có đi vào bế tắc hay không.
Lương Tây Kinh biết cô đồng tình với nhân viên phục vụ kia nên chậm rãi nói: "Làm sai thì phải trả một cái giá thật lớn."
Thi Hảo choáng váng, cô im lặng một lúc lâu rồi mới hỏi: "Không cố ý nhưng lại tạo thành sai lầm thì cũng phải trả giá như vậy sao?"
Lương Tây Kinh nhíu mày: "Thi Hảo."
Thi Hảo mím môi ngước mắt nhìn anh: "Em có thể hiểu rõ nguyên do nhưng em vẫn khó mà chấp nhận được."
Sợ Lương Tây Kinh nghĩ nhiều, Thi Hảo lại nói: "Anh để em tiêu hóa một chút đi."
Đôi khi một sai lầm nhỏ cũng có thể biến thành một sai lầm lớn, tất nhiên là Thi Hảo hiểu rõ điều này. Nhưng mà bản thân cô lại rất để tâm vào những chuyện vụn vặt, có thể vì cô cũng là người làm công ăn lương nên mới dễ đồng cảm với chuyện này như thế.
Nhưng mà cô lại chẳng thể làm gì cả, cô không có khả năng giữ nhân viên phục vụ này tiếp tục làm việc trong nhà hàng.
Trong phút chốc, Thi Hảo lại cảm thấy như rơi vào bế tắc.
-
Một bữa tối tươm tất nhưng hai người lại ăn trong tình trạng thiếu tập trung.
Sau khi ăn cơm xong Thi Hảo cũng không có tâm trạng đi dạo nữa, cô đề xuất là đi về nhà.
Sức khỏe của Lương Hanh vẫn chưa tốt hẳn nên Lương Tây Kinh chuẩn bị về nhà cũ ngủ một đêm.
Anh đưa Thi Hảo đến trước cửa khu dân cư, anh nhìn người tháo dây an toàn chuẩn bị xuống xe thì gọi một tiếng: "Thi Hảo."
Thi Hảo nghiêng đầu nhìn sang: "Anh muốn nói gì?"
Ánh mắt của Lương Tây Kinh nhìn thẳng về phía cô: "Đừng suy nghĩ quá nhiều."
"..." Thi Hảo nhìn thẳng vào khuôn mặt anh rồi gật đầu: "Em biết rồi, anh mau trở về nhà cũ đi, khi nào đến nơi thì nói với em một tiếng."
Lương Tây Kinh khẽ gật đầu.
Lương Tây Kinh nhìn bóng dáng của Thi Hảo vào trong khu dân cư và biến mất khỏi tầm nhìn của anh thì mới bắt đầu khởi động xe đi về phía nhà cũ.
...
Đi được nửa đường anh nhận được cuộc điện thoại của Tần Yến.
"Quản lý Vương đã nói hết cho tôi nghe rồi." Tần Yến nói thẳng: "Lưu Bằng cố ý đến nhà hàng để gây chuyện."
Lương Tây Kinh hờ hững nói: "Tôi nhìn ra được mà."
Lưu Bằng và Tần Yến có một số thù oán cá nhân, cậu ta thường xuyên gây chuyện với Tần Yến, thế hưng không ngờ lần này cậu ta lại dùng biện pháp ngu xuẩn như đến nhà hàng để gây sự này.
Tần Yến nhíu mày: "May mà tối nay cậu có mặt ở đó, nếu không cứ dựa theo cách xử lý của quản lý Vương thì chuyện này sẽ rối tung lên."
Sau khi nói xong câu đó, anh ấy bắt đầu lướt tin tức trên mạng: "Chuyện tối nay đã lên top tìm kiếm rồi đấy."
Nhà hàng của nhà họ Tần là một nhà hàng cao cấp, mặc dù một số nhà hàng không có hệ thống hội viên VIP nhưng tiêu phí cũng tương đối cao. Người đến nhà hàng dùng bữa không phải là người giàu có thì cũng là người có quyền có thế, nếu như chuyện tối nay không được xử lý tốt thì chắc chắn sẽ có tác động tiêu cực.
May mà đúng lúc Lương Tây Kinh có mặt ở đó, sau khi đồng ý với yêu cầu vô lý của Lưu Bằng thì anh cũng đã dặn quản lý miễn phí cho tất cả những vị khách đã dùng bữa trong nhà hàng vào thời gian đó.
Hành động này sẽ làm âm doanh thu của nhà hàng trong ngày hôm nay nhưng lại có thể cứu vớt hình tượng và danh tiếng của nhà hàng.
Nếu tối nay là Tần Yến và Tần Lâm đụng phải chuyện này thì họ cũng sẽ làm như vậy.
Lương Tây Kinh khẽ mỉm cười: "Hầu hết mọi người đến hóng hớt mà thôi."
Tần Yến hiểu rõ: "Tôi sẽ bảo bên bộ phận quan hệ công chúng để mắt đến."
Vừa nói dứt câu, anh ấy mới nhớ đến một chuyện rồi hỏi: "Tối nay cậu đến nhà hàng ăn cơm với thư ký Thi à?"
Lương Tây Kinh: "Ừm."
Tần Yến im lặng rồi lại im lặng, một lát sau mới hỏi tiếp: "Lúc cậu đồng ý với Lưu Bằng sa thải nhân viên phục vụ kia, cô ấy có nói gì không?"
Lương Tây Kinh đạp phanh tạm dừng xe lại: "Cậu có ý gì?"
Anh tìm chỗ đỗ xe ở ven đường rồi mới hỏi.
Tần Yến: "Có phải cô ấy không vui đúng không?"
"..."
Chương này đã có vấn đề gì?
Vui lòng cho chúng tôi biết chương này bị lỗi gì?.
Vui lòng báo cáo lỗi chi tiết để ưu tiên chỉnh sửa.
Gửi báo cáo thành công!
Cảm ơn phản hồi của bạn. Chúng tôi sẽ điều chỉnh sớm nhất có thể.
Gửi báo cáo thất bại!
Đã có lỗi xảy ra trong quá trình gửi báo cáo. Vui lòng thử lại.