Loading...

Banner
Banner
Biển Tình Miên Man
#26. Chương 26: Nghe đến cách

Biển Tình Miên Man

#26. Chương 26: Nghe đến cách


Báo lỗi

Ở một nơi xa xa phía ngoại ô thành phố, ở một cô nhi viện về đêm, mấy đứa trẻ đã ngủ nên cũng không còn ồn ào, một cô gái đứng ngắm nhìn trăng đêm.

Có một tin nhắn đến, cô gái kiểm tra điện thoại, trên gương mặt lập tức nỡ ra một nụ cười thoả mãn.

Cô ngước mặt nhìn trăng đêm, nhìn bầu trời đầy sao sáng soi rọi thế gian cười khẽ, giọng nói êm tai dịu dàng nên thơ.

"Nhữ Y ơi là Nhữ Y, cuộc đời em đã quá hoàn hảo rồi, sóng gió thế này em có chịu được không?"

Cô tự hỏi, sao buồn cười tán thưởng "Mạc Đình Quân cũng thật là, máu mủ của anh cũng có thể bỏ như thế, thật là tàn nhẫn mà..."

Cô gái tựa gương mặt vào bàn tay, tay đỡ mặt, tự xoa xoa làn da trên gương mặt mình.

"Có điều... Anh tàn nhẫn với Nhữ Y như vậy là vì em, haha, đúng rồi, phải như vậy."

Cô gái cười lớn, nhìn vầng trăng tán dương, cô không ai khác chính là Lăng Nhữ Nhi.

Mạc Đình Quân không tìm cô ra là vì cô trốn ở một cô nhi viện, đổi tên đổi họ, sống với một thân phận khác, cô trở thành những người bảo mẫu ở cô nhi trong suốt ba năm qua. Công việc của cô là chăm sóc mấy đứa trẻ và nghe ngóng tin tức ở chỗ Mạc Đình Quân và Lăng Nhữ Y.

Mọi chuyển biến trong cuộc sống của hai người bọn họ ba năm qua cô đều biết, cô rất vui vẻ với những tin tức mà cô nhận được.

Nào là Lăng Nhữ Y bị Mạc Đình Quân rẻ mạc, khinh thường, không chỉ là Mạc Đình Quân mà là cả Mạc thị coi thường cô.

Nào là Lăng Nhữ Y kết hôn với Mạc Đình Quân ba năm rồi vẫn bị anh ta khinh rẻ, thậm chí còn thua cả một người tình bên ngoài như Hạ Tình.

Mới đây thì cô nhận được tin nhắn từ thám tử tư của mình, nói rằng Lăng Nhữ Y đã bị phá thai, bị chính Mạc Đình Quân phá bỏ đứa con của hai người.

Ôi, Nhữ Y ơi là Nhữ Y, em được cưng chiều từ bé đến lớn, được mẹ nâng cha niu, chỉ một vết trầy nhỏ trên tay em cũng khiến cha mẹ sốt soắn, giờ đây đối mặt với Mạc Đình Quân. Với người đàn ông mà em thầm yêu thương, bị chính anh ta cướp đi đứa con trong bụng, em làm sao mà chịu nổi?

Thật đáng thương.

Lăng Nhữ Nhi cười lớn, cảm thấy vô cùng vừa lòng, trong mắt cô hiện lên suy tư.

Năm ấy cô chính là ghen ghét Lăng Nhữ Y, nên đã tráo thư, nên đã trộm đi tình yêu của đứa em gái ấy. Khiến cho Mạc Đình Quân yêu mình say đắm, đúng như cô dự đoán, Mạc Đình Quân yêu cô.

Haha, anh ta yêu cô đắm say, anh ta cưng chiều cô hết mực. Cô lúc đó cũng bị anh ta hấp dẫn, nghĩ thử xem một người đàn ông vô cùng tài giỏi, tuấn mạo còn phi phàm, đối với cô ôn như dịu dàng, cô làm sao có thể không rung động.

Lăng Nhữ Nhi đã rung động vì anh, thời gian họ thầm yêu nhau cũng bốn năm, làm sao có thể nói là không rung đông, nhưng cô nghĩ đến mục đích lớn hơn, cô cướp tình yêu này của Nhữ Y chính là muốn khiến cho Nhữ Y phải đau khổ.

Ai bảo Nhữ Y sinh ra đã vô cùng hạnh phúc, được sinh ra trong một gia đình sung túc, được cha mẹ cưng chiều. Không như cô chỉ là một đứa cô nhi, cuộc đời này cũng thật là lắm bất công.

Đã cho cô được hưởng hơi ấm gia đình lần thứ hai, được Lăng gia nhận nuôi, vậy mà lại sinh ra Nhữ Y, lần nữa cướp đi hơi ấm của cô. Cha mẹ từ khi có Lăng Nhữ Y, bọn họ không còn quan tâm cô như trước nữa, tình yêu của họ giành cho cô bị san sẻ cho Nhữ Y.

Nhìn thấy người sinh ra với cuộc đời hoàn hảo như Lăng Nhữ Y, Nhữ Nhi mới không chịu được.

Cho nên cô muốn nó phải hiểu được cảm giác mất mác, cảm giác đau khổ, vậy nên mà cô lợi dụng Mạc Đình Quân. Khiến cho Lăng Nhữ Y vô cùng khổ sở, cô biết với tính cách của Mạc Đình Quân, anh sẽ rất căm ghét người đã phá hủy tình yêu của anh.

Năm đó, chuyện cô yêu đương cùng Đình Quân bị lộ ra, ngay lập tức mẹ đã vì Nhữ Y mà trở mặt với cô, ép cô rời đi. Cô mới không muốn rời đi, cô phải để cho Nhữ Y thấy dáng vẻ hạnh phúc của Mạc Đình Quân và cô.

Cho đến ngày cưới cô lại quyết định bỏ đi, nghĩ mà xem, bà mẹ ấy chắc chắn sẽ đặt Nhữ Y vào vị trí cô dâu trống đó. Bởi vì Nhữ Y yêu thương anh ta, và rồi anh ta cũng không thể phản kháng hôn lễ đang diễn ra đó, anh ta bị ép cưới Lăng Nhữ Y.

Nghĩ mà xem, Mạc Đình Quân sẽ hận Lăng Nhữ Y đến thế nào? Nghĩ mà xem, Mạc Đình Quân sẽ đối xử với Lăng Nhữ Y thế nào?

Bị người đàn ông mình yêu thương ruồng bỏ, cảm giác sẽ đau đớn đến thế nào đây?

Nhữ Y ơi là Nhữ Y, cuộc đời hoàn hảo của em sẽ bị người đàn ông ấy phá nát, bị chính người mình đem lòng yêu thương, đem mình dâng hiến xem như cỏ rác.

Ôi em gái, cuộc đời hoàn hảo của em đã không còn hoàn hảo nữa rồi.

Đau đớn này làm sao em chịu được, haha, làm sao mà em có thể thay thế vị trí của cô kia chứ?

Cô trong lòng anh là thiên thần đứng trên cao, còn em, chỉ là cỏ rác anh ta giẫm đạp dưới chân thôi.

Ha, Lăng Nhữ Nhi cười lớn, cực kì thoả mãn với tin tức hôm nay, thật là mong chờ những tin tức kế tiếp, cô sẽ ở nơi này ngắm nhìn cuộc đời Lăng Nhữ Y dần dần bị hủy hoại, cô không trực tiếp ra tay nhưng Mạc Đình Quân sẽ vì cô phá hủy Lăng Nhữ Y.

Cô là người đứng sau tất cả mọi chuyện tàn ác của Mạc Đình Quân, bàn tay cô không hề vấy bẩn một giọt máu nào cũng có thể phá nát Lăng Nhữ Y, cô chỉ cần đứng nhìn, cầm lên con cờ chí mạng mang tên Mạc Đình Quân ấy.

...

Bình minh buổi sớm, những tia nắng sớm chui qua khe rèm cửa, phủ trên mi mắt Mạc Đình Quân, anh ôm mềm mại trong lòng hít vào một hơi thở nhẹ.

Mềm mại ở trong lòng vẫn ấm áp, gương mặt gáy ngủ cúi xuống, tùy tiện hôn lên mái tóc thơm mùi cỏ chanh nhẹ nhàng. Mạc Đình Quân mở mắt, hai tay ôm chặt cô gái trong lòng, cô ngọ nguậy tìm chỗ thoải mái tựa vào rồi yên tĩnh chìm vào giấc ngủ say, cảm giác rục rịch ở trong ngực dịu dàng, nâng ánh mắt trầm ngâm nhìn vào hư vô phía trước.

Tối qua, anh đã có một giấc ngủ rất ngon, một giấc ngủ đưa anh về bảy năm trước, nhắc anh nhớ lại cảm xúc đầu tiên anh giành cho người con gái đang nằm trong lòng anh.

Anh nhớ lại những khoảnh khắc cùng cô cùng nói cùng cười, nhớ lại khoảng thời gian anh mong chờ bóng hình của cô bé ấy. Rõ ràng trước đây anh cũng đã một thời rung động với cô, nhưng trớ trêu khiến cho quan hệ của hai người bây giờ biến thành thế này.

Anh đã từng rung động, nhưng cuối cùng chỉ có thể xem đó là một thoáng mây bay, chỉ có thể xem những cảm xúc mong chờ ngày ấy là một cơn gió mùa thương nhớ dịu dàng thoáng qua.

Mạc Đình Quân ôm ấp cô thêm một chút nữa, luyến tiếc không muốn rời giường, trời đông giá rét này anh thật chỉ muốn được rút trên giường ôm thân thể kia ngủ. Tuyệt nhiên, anh không thể bỏ bê công việc ở Mạc thị, Mạc Đình Quân đành phải ngồi dậy, rời giường chuẩn bị đến công ty.

Lăng Nhữ Y ngủ đến trưa, khi cô y tá mang buổi trưa đến gọi cô dậy.

"Phu nhân dậy dùng bữa đi ạ, đã trưa lắm rồi."

Lăng Nhữ Y nghe tiếng gọi, cô lười biếng ừm lên một tiếng nhưng hai mắt vẫn nhắm nghiền, thấy vậy, cô y tá phải gọi thêm một lần nữa.

"Phu nhân ơi, phu nhân phải dậy thôi, ăn rồi uống thuốc bổ nữa."

Lăng Nhữ Y trở mình ôm lấy chiếc gối ôm, đêm qua cô thiếp một giấc nồng say đến sáng, được người kia ôm cho nên cô giống như được nằm trong một thế giới mây bồng vậy. Ngủ rất ngon, hình như cô còn nằm mơ nữa, một giấc mơ rất dài.

Cô nằm mơ về lần đầu tiên cô gặp anh ở thọ tiệc, cô mơ về cô bé ngây thơ ngày đó cặm cụi viết thư tình, mơ về những ngày tháng anh còn vui vẻ, còn tươi cười với cô.

Lăng Nhữ Y mở mắt, buộc phải ngồi dậy, sau một giấc ngủ ngon mà ngáp lớn. Cô nhìn y tá cười khẽ, ngoan ngoãn dùng bữa trưa của mình rồi uống thuốc bổ.

Lăng Nhữ Y không thể bỏ bê bản thân mình nữa, cô phải phấn chấn lên, nghĩ cách tìm chị về cho anh nào.

Chỉ cần tìm chị về cho anh, anh sẽ không cần cô nữa, cô cũng muốn tìm gặp chị để nghe một câu trả lời.

Lá thư đó vì sao lại là tên của chị?

Chỉ có chị mới có thể cho cô câu trả lời thôi, Lăng Nhữ Y phải tích cực truy tìm chị. Ăn uống xong, tắm rữa quần áo sạch sẽ thơm tho, cô ngồi cuộn tròn trên sofa, ấn điện thoại gọi cho Thu An.

Đầu dây chỉ vừa đổ chuông liền phát ra giọng nói của Thu An "Nhữ Y aaa, cậu làm sao? Cậu khoẻ không? Không có chuyện gì xảy ra với cậu chứ? Hôm đó đột nhiên cậu gọi cho tớ khóc lóc đòi tìm chị, rồi đột nhiên cúp máy ngang, tớ gọi lại bao nhiêu lần cũng không được, cả tuần qua không liên lạc được cho cậu. Cậu làm cho tớ lo đến chết mất, cậu không bị làm sao chứ? Có chuyện gì xảy ra với cậu sao?"

Đầu dây vừa kết nói đã một trào như một bài văn xuôi, Lăng Nhữ Y nghe đến hai lỗ tai kín mít, khi Thu An dừng lại đoạn văn, Lăng Nhữ Y mới có thể haha cười phản ứng.

"Haha, tớ không sao, không có chuyện gì hết" Cô vội vàng biện minh ngay "Hôm đó có một số chuyện cho nên tớ hơi vội việc tìm chị, đến nay chồng cậu có tìm ra tin tức gì chưa?"

"Vẫn chưa, chỉ mới truy được là chị ấy không có xuất cảnh, hoàn toàn không có thông tin xuất cảnh cho nên chị ấy chắc chắn vẫn còn đâu đó vòng vòng đất nước này thôi."

"Vậy à, mau mau tìm ra chị cho tớ, tớ sẽ hậu đãi cậu một chầu thật là hoành tráng" Nhữ Y suýt xoa càm nói.

"Hơ, mấy chầu còn không đủ đó" Thu An hí hửng nói nhanh, xém chút bị Nhữ Y đánh trôi vấn đề "Vậy là cậu vẫn ổn đúng không?! Ôi trời hôm đó làm tớ hết cả hồn."

Lăng Nhữ Y gật gù, dù là đang nói chuyện điện thoại, tay kia vẫn vẫy ra không khí "Không sao không sao, không có chuyện gì."

"Vậy là tốt" Thu An cuối cùng cũng nhẹ nhõm thở phào.

"Thế có tin gì tốt thì báo cho tớ nhé" Lăng Nhữ Y nhắc, Thu An liền đáp ứng "Có tin tốt tớ liền báo cho cậu, thế nhé, giữ sức khoẻ đấy."

"Cậu cũng thế" Lăng Nhữ Y hì hì cười, cuộc gọi thoại đến đây là kết thúc, cô buông xuống điện thoại. Ngồi thành một cục tròn vo trên sofa, mở tivi lên xem, chuyển mấy kênh chương trình thì đến một kênh thị trường, hiện đang phát sóng tin tức của mấy công ty lớn. Lăng Nhữ Y ngồi xem tin tức, ánh mắt trở nên trầm luân như rơi vào một thế giới khác, cô trầm ngâm miên man.

Bây giờ cô muốn ly hôn cũng không được, phải ở bên cạnh anh nhưng tình cảm của anh thì... Anh không có tình cảm với cô, anh chỉ xem cô như một công cụ ấm giường thôi. Bây giờ cô chỉ chờ mong vào chị sẽ quay về, khi ấy thì cô mới có thể bình yên mà rời đi, khi ấy anh sẽ buông tha cho cô vì anh sẽ không cần cô nữa.

Vậy bây giờ, Lăng Nhữ Y chỉ cần cố gắng để có thể bình yên trôi qua ngày với anh thôi. Giống như thời gian trước, chỉ cần cô rất ngoan ở bên cạnh anh, khi anh muốn sinh hoạt thì ngoan ngoãn để cho anh sinh hoạt, chỉ cần cô không cứng đầu phản kháng thì anh sẽ rất dịu dàng. Như vậy cô sẽ có thể bình yên trôi qua thời gian sắp tới, đơn nhiên chuyện không được phép quên chính là uống thuốc tránh thai.

Tuyệt đối không thể để bất kì lỗi lầm nào xảy ra nữa.

Ngày mai cơ thể cô đã khoẻ rồi, cô sẽ quay lại làm việc, ở căn hộ này cả ngày cũng chán nản ngột ngạt lắm, Nhữ Y sẽ trở về quỹ đạo cũ, chuyện duy nhất cô mong chờ lúc này, chính là chờ đợi tin tức tìm chị.

Còn tiếp...

(P/s ta nói ha, mọi người cảm giác là anh Quân không yêu chị Y, nhưng mà thật ra là bây giờ anh Quân anh đã có rồi đó, à mà không, nên nói là có từ hồi bảy năm trước rồi nhưng sau đó anh đã từ bỏ cảm xúc với chị, vì anh lúc đó đã nhận tình cảm của cô chị Nhữ Nhi, cho nên chỉ đành xem cảm xúc của anh đối với Nhữ Y là một thoáng mấy bay, cơn gió mùa yêu thương lướt qua thôi.

Nghĩa là anh chôn đi tình cảm ấy rồi, bây giờ phát sinh chuyện cùng Nhữ Y, đã có biểu hiện siêu lòng xót dạ. Biểu hiện cho tình cảm chôn vùi bắt đầu trồi dậy rồi đấy, mà thêm sắp tới chị Y vì không muốn xảy ra chuyện mà cực kì ngoan nữa, ta nói, chôn vùi bao nhiêu nó bùng nổ bấy nhiêu.

Hai ông bà ta ngọt ngây như đường phèn mía bụi, xong hai ông bà phát cơm tró được tí, bà Nhi kia ở đâu đó nhận được tin hai người có quan hệ tốt cái liền về phá, ta nói hen, lúc người ta chạy đôn đáo kiếm bà Nhi thì bà không về, lúc người ta chớm nở với cô em thì bà quay về, ngộ ghê hen.

Đau lòng mấy bữa nay đủ roài, chuẩn bị cơm chó đây, chuẩn bị viết mấy chương hài hài cho mấy cô giải toả tí hoho, tui cũng giải toả tí chứ tui căng thẳng lém *Chấm nước mắt*)

Ngồi xem tin tức trên ti vi, nghe mấy tin tức đến nhàm chán, Lăng Nhữ Y chuyển sang kênh khác, chuyển mấy kênh cuối cùng cũng có một kênh ẩm thực.

Ngồi xem người khác xào nấu đồ ăn, tay chân Lăng Nhữ Y liền ngứa ngáy, gương mặt xinh đẹp phụng phịu lại.

Hưm, xem người khác nấu đã khơi màu hứng thú phá bếp của cô, ngẫm lại thì cả tuần nay cô nào có xuống bếp.

Phải đi đốt bếp thôi.

Lăng Nhữ Y đi xuống bếp nhìn thấy chị y tá, cô liền nói.

"Ngày mai em sẽ đi làm trở lại, cơ thể em đã hoàn toàn phục hồi rồi, em cảm ơn chị nhé, đã chăm sóc em thời gian qua."

"Vâng, phu nhân khoẻ lại là tốt rồi" Chị y tá chấm chấm mồ hôi.

"À chị có muốn đi xuống cửa hàng phía dưới mua ít đồ cùng em không? Em dự định nấu vài món."

Chị y tá lập tức sáng mắt, được đi cùng phu nhân chính là nguyện vọng của cô "Được ạ."

"Vậy mình đi thôi" Lăng Nhữ Y đi đến khoác vào tay chị y tá, vừa đi vừa suy ngẫm "Để xem nên nấu gì nào? Ừm..."

Lăng Nhữ Y và chị y tá xuống cửa hàng tiện ích cách căn hộ mười phút đi bộ, hai người vừa đi vừa cười. Chị y tá kể cho Nhữ Y nghe về gia đình cô ấy, hôm qua cô ấy trở về nhà có rất nhiều chuyện thú vị.

Cả hai đi dạo một vòng trong siêu thị, mua một xe nguyên liệu rồi trở về, Lăng Nhữ Y và chị y tá cùng nhau xoắn tay áo vào bếp, nấu một bàn ăn thịnh soạn. Mạc Đình Quân tan tầm trở về, vừa mở cửa ra mùi thơm đồ ăn đã sộc vào mũi, còn có âm thanh xào nấu xì xèo phát ra từ nhà bếp.

Mạc Đình Quân đi vào nhà, bước đi trên hành lang, càng đến gần nhà bếp cành nghe rõ tiếng cười nói của Nhữ Y và chị y tá kia.

"Phu nhân làm bánh khéo thật đó."

"Thôi đi, chị toàn khen em thôi"

"Thật mà, nhìn xem này, nún na nún nín như này này."

"Thôi mà, đừng khen nữa người ta ngại."

Mạc Đình Quân bước vào bếp, bước chân dừng lại, Nhữ Y cũng vừa mới dứt lời, cô nhìn về hướng bóng dáng anh, ánh mắt đánh nhẹ sang phía chị y tá.

Chị y tá nhìn thấy ông Mạc trở về liền ngừng cười nói, không dám đùa giỡn nữa. Lăng Nhữ Y nhìn lại anh, giọng nói dịu dàng như chưa từng có chuyện gì xảy ra ở đêm qua.

"Anh đã ăn gì chưa? Có muốn ăn cùng chúng em không?"

Mạc Đình Quân nhìn cô y tá kia, nhìn lại Nhữ Y đang cầm cái xẻng gỗ xào xào thức ăn. Tan tầm anh trở về nhà ngay, cho nên cũng chưa có gì vào bụng, mùi hương từ chảo thức ăn đang xào xì xèo bốc ra làn khói thơm nức mũi.

Mạc Đình Quân gật gật đầu, Lăng Nhữ Y nhìn thấy anh gật đầu đã hiểu ý, đáp lại "Vậy anh vào tắm đi rồi ra ăn."

Cô nói xong, Mạc Đình Quân xoay đầu rời đi, Lăng Nhữ Y nhìn sang chị y tá bảo "Chị thêm vào bàn một bộ chén bát đi."

Chị vâng lời đặt lên bàn ăn thêm một bộ chén đũa, sau đó đi vào gian bếp với Lăng Nhữ Y, vô cùng tò mò chuyện của hai người, nhỏ nhỏ hỏi.

"Phu nhân này, phu nhân và ông Mạc đã hoà thuận rồi à?"

Lăng Nhữ Y giơ lên chiếc xẻng gỗ, gương mặt bình thản nhúng vai "Không hoà."

"Vậy sao lại..." Vừa rồi chính phu nhân mời ông Mạc dùng bữa, như vậy mà không tính là đã hoà ư?

Ấy, chị y tá lại quên mất, hôm đó Mạc tổng đã phá bỏ cái thai của phu nhân, chuyện này phu nhân chắc hẳn không thể dễ dàng bỏ qua, nhưng vừa rồi hai người lại... À đêm đó cô còn nghe thấy phu nhân và ông Mạc phát sinh quan hệ.

Chị y tá càng nghĩ càng rối, không thể hiểu được câu chuyện.

"Có những chuyện người ngoài không thể hiểu được đâu" Nhữ Y đáp.

Thường thì người ta cho rằng, những kẻ ngoài cuộc sáng suốt hơn người trong cuộc, nhưng không phải chuyện nào người ngoài cũng thông suốt bằng người trong cuộc.

"Vâng, tôi đang rất khó hiểu đây ạ" Chị y tá lau mồ hôi, mấy suy nghĩ khó hiểu cứ đang chồng chất, chị lắc khẽ đầu đánh bỏ suy nghĩ đau nhức kia "Không nói nữa, thế giới người giàu của mọi người, tôi không thể hiểu nổi đâu."

"Haha" Lăng Nhữ Y bật cười "Cái gì mà thế giới của người giàu chứ?"

"Lại chẳng phải đi, ông Mạc là người giàu nhất nhì nước mình mà, nói ra ông ấy chỉ là không muốn làm chính trị, nếu ông ấy muốn có khi bây giờ đã là mấy ông lớn ngồi trong mấy căn nhà xanh nhà trắng ấy" Chị y tá vừa ngưỡng mộ vừa kinh hô "Phu nhân cũng phải biết, 1% cổ phần trong tay ông Mạc đủ để nuôi sống mấy gia đình ngoài kia rồi."

"Ô... Thế á?" Lăng Nhữ Y chớp chớp mắt.

Hử? Cô không biết là anh có tiền đồ đến như vậy, có tiền đến như thế sao? Thế mà nhà riêng chỉ có bé tí thế này?

Lăng Nhữ Y cười trừ "Uầy, chị lại nói quá, nếu anh ấy mà có tiền đồ đến như thế, em sao lại không biết được. Mạc thị làm ăn thì phát đạt thật, nhưng cũng đâu đến nỗi đó, cơ mà nếu thật là vậy, người có tiền như anh ấy lại đi chọn nhà chung chút xíu như cái lỗ mũi thế này à?"

Chị y tá ngơ ngác, kinh ngạc hô lên "Gì cơ? Phu nhân mà cũng không biết sao? Phu nhân chỉ biết có Mạc thị à?"

Lăng Nhữ Y nhìn chị y tá, động tác xào đồ ăn ngừng lại, một dấu chấm hỏi to đùng trên đầu "Còn cái khác à?"

"Còn" Chị y tá gật đầu như gà mổ thóc, hai mắt phát sáng ra biểu tượng động tiền, giơ lên hai bàn tay bắt đầu đếm "Cổ phiếu ở bệnh viện tôi làm cũng gần một nữa, ông ấy là cổ đông lớn đấy. Còn chưa nói mấy tập đoàn lớn trên thị trường ngoài Mạc thị ra đều có một phần cổ phần của ông ấy, còn có chứng khoán này, bất động sản, một mẩu đất thôi đã đủ cho tôi ăn sài nửa đời rồi, còn có mấy tiệm trang sức lớn, mấy nhà xe, phu nhân như thế nào mà không biết đấy?"

"..." Lăng Nhữ Y mắt không chớp, dữ liệu trong đầu đang bị quá tải, cô lục mò trong trí nhớ của mình về Mạc gia. Nếu anh là tỷ phú, Mạc gia cũng không chỉ là một ngôi biệt thự đơn giản như vậy nga, đáng lẽ phải là một toà lâu đài.

Còn chổ ở chung sau khi cưới cũng là do anh lựa chọn, một căn hộ chỉ có một phòng ngủ, một phòng khách nhỏ và một nhà bếp, nó nhỏ như cái lỗ mũi của cô. Sao một tỷ phú lại có thể ở nơi này được, cô nhìn chị y tá đang ba hoa về anh.

"Phu nhân không biết sao, chỉ tiền đóng thuế cho nhà nước của ông Mạc cũng đủ để nhà tôi ăn mấy đời rồi."

Cô không biết thật, ngốc nghếch hô lên một câu "Nếu anh ta giàu như vậy, anh ta sẽ chọn căn hộ nhỏ như cái lỗ mũi của em này à?"

Vừa hay, Mạc Đình Quân đi ra từ phòng ngủ, anh nghe được một đoạn hội thoại và câu thoại của cô.

Lăng Nhữ Y liền nín miệng, hai môi bậm lại mắng thầm trong bụng, cô lỡ miệng rồi, hi vọng anh không nghe thấy, chị y tá cũng vội vàng tách khỏi Nhữ Y, đi chuẩn bị món ăn lên bàn ăn.

Mạc Đình Quân ngồi xuống bàn ăn, chị y tá đặt bên cạnh anh ly trà sen bổ, khẽ nói.

"Đây là trà sen mà phu nhân vừa nấu khi nãy."

Mạc Đình Quân nâng mắt, tay cầm lấy tách trà, nâng lên tách trà nhưng mắt anh bắn về phía Lăng Nhữ Y đứng ở bếp, giọng trầm trầm ám thị.

"Nhỏ như cái lỗ mũi thế em có ở đủ không?"

Ừ thì... Đơn nhiên là nhà đủ ở, không có vấn đề, có khi cô còn thấy hơi rộng vì chỉ có mỗi mình cô. Lăng Nhữ Y hì hì cười, mặt cúi xuống bày biện món ăn ra đĩa.

Chuẩn bị xong hết sau đó đi đến bàn ăn ngồi xuống, Nhữ Y ngồi cùng chị y tá, anh ngồi đối diện Nhữ Y. Anh cầm lên đũa bạc, hai người họ cũng cầm lên đũa bạc, trước khi đũa đụng vào đồ ăn, Mạc Đình Quân lại ám thị thêm một câu.

"Tôi không biết là lỗ mũi của em lại to như thế này, to bằng cả một căn hộ."

Lăng Nhữ Y mím môi, chị y tá ở bên cạch phụt ra một tiếng cười, nhưng mà trước mặt ông Mạc, chị y tá không dám bật cười, chỉ có thể nhịn xuống tiếng cười đã lên đến miệng.

Lăng Nhữ Y bị trêu, cô liếc mắt, đũa bạc gắp bừa một món ăn "Anh lo mà ăn đi."

Mạc Đình Quân nhìn cô, đôi mắt mị lên mê hoặc, bạc môi nhếch lên nụ cười tà tà.

"Chỉ được cái lỗ mũi to, cái khác thì nhỏ quá đi."

"Phụt!" Chị y tá không nhịn được nữa phung ra tiếng.

Lăng Nhữ Y tải được từ ngữ, gương mặt cô lập tức bốc hoả, xấu hổ không biết nên chui vào đâu, anh là quỷ yêu nghiệt không có mặt mũi à?

"Anh có ăn không? Không ăn thì vào phòng mà ngủ đi!"

Ây da, quan hệ của phu nhân và ông Mạc... Thật sự là khó hiểu aaa.

...

"Há? Á há há há" Nhan Tiểu Linh bật cười, cô ngã ngửa ra chiếc ghế làm việc cười lớn, cười đến chảy nước mắt, hôm nay Nhữ Y đã đi làm trở lại, cả hai vào công ty từ sớm nên Nhữ Y đem chuyện hôm qua kể lại cho cô, hại Tiểu Linh buồn cười lau lau nước mắt "Sau đó thì sao?"

"Ăn xong, dọn dẹp xong thì chị kia đi về, tớ đi ngủ thôi chứ sao nữa" Lăng Nhữ Y nhúng vai.

"Vậy anh ta đêm qua không de sầu cậu à?" *Ngôn ngữ của chị Linh, de sầu là dê xòm đó ạ.*

"Không có" Tối qua như vậy xong vào phòng, anh chỉ có ôm cô ngủ thôi.

"Vậy ha" Nhan Tiểu Linh chấm chấm nước mắt "Vậy hôm nay cũng vác xác đến đây rồi, chuẩn bị tâm lý đi, một chút nữa trưởng phòng Lâm vào đấy."

"Ôi..." Lăng Nhữ Y không dám nghĩ tới.

Tiểu Linh thật sự ngạc nhiên "Nói vậy, cậu thật sự không biết gia tài chồng cậu à?"

Lăng Nhữ Y lập tức lắc lắc đầu "Không biết, chỉ biết anh ta cũng là người có tiền vì có Mạc thị thôi."

"À à" Nhan Tiểu Linh gật gù "Vậy tớ không thể trách Mạc tổng vô tâm với cậu rồi, nghĩ lại thì cậu cũng vô tâm với Mạc tổng lắm, vô tâm với ví tiền của anh ta quá đi."

Chẳng phải người ta hay nói, mấy bà vợ rất hay quản kinh tế của các ông chồng đi, đằng này, chồng có bao nhiêu gia tài, Nhữ Y còn không biết đến a.

"Xùy" Cô mới không thèm quản tiền của anh.

Hai người đang xì xầm nói chuyện, một nhân viên lướt qua gây chú ý cho Nhữ Y và Tiểu Linh.

Đó là cô Vân Vân, một nhân viên kế toán khá nổi bật, chỉ có điều...

Vân Vân vừa bước qua, Nhan Tiểu Linh đã đen mặt, bàn tay cuộn tròn đấm vào bàn một cái bộp, một tay giơ ra ngón chỏ chỉ về phía Vân Vân, ấm a ấm ức mếu máo, khóc nhè với Nhữ Y.

"Đấy đấy đấy, cậu thấy chưa? Cậu có thấy chưa? Cô ta lại bắt chước tớ kia kìa!"

Lăng Nhữ Y nhìn Vân Vân, không biết phải phản ứng làm sao nữa.

Chuyện là trong phòng kế toán, Nhan Tiểu Linh luôn là người có phong cách rất khác biệt, Tiểu Linh luôn ăn vận rất đẹp và tinh tế theo cách riêng của cô ấy. Người Tiểu Linh luôn phát ra phong cách riêng biệt, cho đến khi Vân Vân bắt chước theo, phong cách mấy tháng nay của Vân Vân y hệt như Tiểu Linh.

Con gái luôn rất ghét việc mình bị đụng hàng nha, hai cô gái gặp nhau mà lại mặc một cái váy, chắc chắn khi ấy chiến tranh sẽ bùng nổ. Đằng này Vân Vân không chỉ là sao chép phong cách, đến từng cái áo khoác, từng chiếc túi xách đến cả từng chiếc khuyên tai hay chiếc nhẫn đều y hệt.

Lăng Nhữ Y hờ hờ cười, biết làm sao được đây, tình huống này cô cũng phải bế tắt "Chịu thôi, chẳng lẽ cậu đến giật áo người ta."

Nhan Tiểu Linh nhìn Vân Vân, càng lúc càng khó chịu bực tức, núi lửa trên đỉnh đầu cô phung trào dữ dội.

Khó chịu quá, khó chịu quá, bà cô nó khó chịu!

Tiểu Linh bực bội mà chỉ có thể u ú trong miệng, cô cắn khăng tay nhai giấy bút nhìn chằm chằm Vân Vân, nhìn lại Nhữ Y.

Nhan Tiểu Linh đột nhiên nảy ra một ý, kéo Nhữ Y lại, ghé vào tai cô.

"Này, chẳng phải là cậu muốn ly hôn mà không ly hôn được sao? Tớ có cách này."

Nghe đến cách, dù Nhữ Y không rõ lắm vì sao ngay lúc này cô bạn của mình lại nảy ra cách ly hôn, nhưng vẫn tin tưởng hỏi "Cách gì a?"

"Cậu cũng nói, bình yên ở cùng anh ta đến ngày chị cậu về, xía, ngốc mới làm vậy. Cậu bình yên ở cạnh anh ta, anh ta được ăn no rồi ôm người đẹp ngủ, anh ta quá là hời. Thay vì vậy, thay vì ngoan ngoãn thuận ý anh ta, bây giờ cậu quậy đi, nói gì thì cậu cũng là vợ anh ta, cậu quậy lên cho anh ta mất hết mặt mũi, anh ta không chịu nổi rồi anh ta sẽ tự động ly hôn cậu thôi."

Lăng Nhữ Y chớp chớp mắt, nghe cô bạn thân nói cũng có lý, hà cớ gì cô phải ngoan ngoãn chiều lòng anh, cô ngoan thì anh còn được ăn no ôm mỹ nữ ngủ, như thế anh quả thật quá hời.

"Á à" Lăng Nhữ Y đã thông suốt, trong mắt hiện lên tia thú vị.

Nhan Tiểu Linh nhếch nhếch môi hồng "Sợ trưởng phòng Lâm mắng là xưa rồi, quậy đi, lát nữa ông ta mắng cậu, cậu mắng ngược lại ông ta, tốt nhất là đem mấy người từng khinh cậu mắng hết đi."

"Nhưng mà chẳng phải cậu muốn tớ làm một chuyện khác trước à?" Hiện tại trưởng phòng Lâm còn chưa đến, thái độ tức giận của Tiểu Linh khi nhìn thấy Vân Vân rồi nảy ra ý hay cách tốt này.

Nhan Tiểu Linh chúm chím miệng cười, hai hàng lông mày nhếch nhếch nhếch nhếch bắn tính hiệu.

Lăng Nhữ Y liền đứng dậy, buộc lên tóc dài, soắn lên tay áo, đi đến chỗ Vân Vân đang yểu điệu đứng bên máy photo, vung lên bàn tay giật lấy áo khoác của cô ấy.

"Áaaa."

Vân Vân hoảng hốt, đột nhiên lại bị giật áo, còn chưa hết kinh hoàn.

Lăng Nhữ Y gương mặt tỉnh bơ, tháo ra áo khoác của Vân Vân ném về phía sau lưng, Nhan Tiểu Linh chuẩn xác bắt lấy, khửa khửa cười.

Lăng Nhữ Y liền bắt lấy Vân Vân.

"Phu nhân?" Vân Vân ngơ ngác, nai tơ mắt tròn nhìn Nhữ Y.

"Cái này" Lăng Nhữ Y tháo ra khăn gucci choàng cổ của Vân Vân, ném về phía sau cho Tiểu Linh chụp lấy, Vân Vân bị tháo khăn choàng hai tay ôm lại chỗ khăn ngơ ngác "Ớ?"

"Cái này" Cô tháo bông tai quăng ra sau đầu, rất yên tâm Tiểu Linh ở phía sau sẽ chụp được, Vân Vân chạm lên hai vành tai bị cướp đi trang sức "Ớ kìa phu nhân?!"

Lăng Nhữ Y nhìn xuống chiếc váy Vân Vân đang mặt, hai mắt loé lên tia sáng, hai khoé miệng nhe ra nụ cười khà khà, gương mặt đen lại gầm gừ cái váy "Còn cái này nữa."

"Áaa" Vân Vân hoảng hói hét lớn, chuyện gì đây, chuyện gì đây aaa, tại sao sáng sớm phu nhân lại...

"Áh, bớ người ta, phu nhân aaa, phu nhân sao lại lột quần tôi aaa."


Bình luận

Sắp xếp theo